Thời gian trôi như bóng câu qua cửa sổ, thấm thoắt mười năm. Vân Tuyên giờ đây là một phu nhân quyền quý, một mệnh phụ phu nhân của phủ Thượng thư Bộ Binh. Nàng sinh hạ hai con, một trai một gái, đều thông minh, lanh lợi. Nàng sống một cuộc đời đúng như những gì nàng sắp đặt: an nhàn, sung túc, với đầy đủ danh vọng và quyền quý. Nàng là một nàng dâu hiếu thảo, một vợ đoan chính, một mẫu mực. Mọi đều ngưỡng mộ nàng, coi nàng là một hình mẫu lý tưởng của phụ nữ khuê các.
sâu thẳm trong lòng Vân Tuyên, một trống vẫn ngự trị. Cuộc sống của nàng như một bức tranh hảo, nhưng thiếu một màu sắc quan trọng nhất: màu của tình yêu và sự tự do. Nàng học cách chấp nhận phận, chấp nhận cuộc hôn nhân tình yêu, chấp nhận cuộc sống ràng buộc bởi lễ giáo. Nàng chôn giấu tất cả những cảm xúc, những khát khao thầm kín sâu thẳm trái tim .
Những đêm trăng sáng, khi say ngủ, Vân Tuyên bên cửa sổ, vầng trăng treo lơ lửng bầu trời. Ánh trăng vẫn dịu dàng, vẫn huyền ảo như ngày xưa, nhưng mang theo một nỗi buồn man mác. Nàng nhớ đến Duyên, nhớ đến những đêm trăng họ cùng ngắm trăng, cùng đàn thơ, cùng kể cho những giấc mộng thành. Nàng tự hỏi, Duyên giờ đang ở ? Liệu Duyên còn nhớ nàng ? Liệu Duyên đang vầng trăng , và nhớ về những kỷ niệm của hai ?
Nàng Duyên gả , cũng dám dò hỏi. Nàng , việc đó chỉ khiến nàng thêm đau lòng. Nàng cố gắng quên Duyên, cố gắng sống một cuộc đời bình thường. mỗi khi thấy một đóa hoa quỳnh nở trong đêm, mỗi khi thấy tiếng đàn tranh đó, hoặc mỗi khi thấy vầng trăng tròn vành vạnh, hình ảnh Duyên hiện về rõ nét trong tâm trí nàng, như một vết sẹo bao giờ lành.
Vân Tuyên thường đến những ngôi chùa cổ kính trong kinh thành để tìm chút bình yên. Nàng thích trong gian tĩnh mịch của chùa, lắng tiếng chuông chùa ngân nga, tiếng kinh kệ trầm bổng, để lòng thanh thản. Nàng tin rằng, ở nơi cửa Phật, phiền não sẽ gột rửa, nỗi đau sẽ xoa dịu.
Một buổi chiều cuối thu, khi lá vàng rơi rụng tả tơi, Vân Tuyên đến thăm một ngôi chùa nhỏ khuất những hàng tre xanh rì, cách xa sự ồn ào của kinh thành. Ngôi chùa cổ kính, rêu phong, mang một vẻ u tịch, thanh tịnh. Nàng bước chánh điện, thắp nén hương, khẽ cúi đầu cầu nguyện. Lòng nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.
Khi nàng bước sân chùa, một âm thanh du dương khẽ vang lên từ phía nhà hậu. Đó là tiếng đàn tranh. Tiếng đàn trong trẻo, réo rắt, nhưng mang theo một nỗi buồn sâu lắng, một sự tiếc nuối khôn nguôi. Vân Tuyên giật . Giai điệu … Nàng nó ở đó . Nó quen thuộc đến lạ lùng. Nàng bước chậm rãi về phía tiếng đàn, lòng nàng dấy lên một cảm giác bồn chồn, một sự hồi hộp lạ thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/trang-qua-mai-dong/chuong-9.html.]
Tiếng đàn càng lúc càng rõ. Nó là bản ‘Trăng Lạnh Qua Song’. Không thể lẫn . Từng nốt nhạc, từng giai điệu đều giống hệt như bản nhạc mà Duyên đàn cho nàng mười năm về . Vân Tuyên lặng . Nàng thể tin tai . Bản nhạc , nó vang lên ở đây, trong ngôi chùa vắng , mười năm xa cách.
Nàng bước đến bên cửa sổ của căn phòng nơi tiếng đàn phát . Qua khung cửa sổ, nàng thấy một bóng dáng mảnh mai đang bên cây đàn tranh. Mái tóc điểm bạc, dáng gầy gò, nhưng đôi tay vẫn uyển chuyển lướt phím đàn, tạo những âm thanh tuyệt mỹ. Người mặc một bộ y phục nâu sòng đơn giản, khuôn mặt thanh tú nhưng đầy vẻ u uẩn. Đó là Duyên.
Vân Tuyên sững sờ. Nàng thể tin mắt . Duyên. Sau mười năm xa cách, nàng gặp Duyên ở đây, trong một ngôi chùa vắng. Nàng gọi tên Duyên, chạy đến ôm lấy nàng, nhưng nàng thể. Nàng chỉ thể đó, lặng lẽ Duyên, lòng nàng tràn ngập cảm xúc. Vui mừng, ngạc nhiên, và cả một nỗi xót xa nguôi.
Duyên vẫn miệt mài gảy đàn, như thể nàng hề đang ngoài cửa sổ. Nàng dường như dốc hết tâm hồn từng nốt nhạc. Bản ‘Trăng Lạnh Qua Song’ vang lên trong gian tĩnh mịch của ngôi chùa, mang theo tất cả những nỗi niềm, tất cả những kỷ niệm, tất cả những tiếc nuối của mười năm về .
Vân Tuyên đó, nước mắt nàng lăn dài má. Nàng cảm thấy như tất cả những cảm xúc chôn giấu suốt mười năm qua đang trỗi dậy, vỡ òa. Nàng nhớ những khoảnh khắc bên Duyên, những buổi đàn thơ, những đêm ngắm trăng, những lời thì thầm lời. Nàng nhớ câu hỏi “Nếu là nam tử, nàng nguyện theo ?” và lời từ chối đầy đau khổ của Duyên.
Bản nhạc kết thúc. Duyên ngừng tay, nàng khẽ thở dài, ngẩng đầu lên ngoài cửa sổ. Ánh mắt nàng vô tình chạm ánh mắt Vân Tuyên. Duyên giật . Đôi mắt nàng mở to, vẻ bình thản tan biến, đó là một sự bàng hoàng, kinh ngạc. Nàng phắt dậy, đôi tay nàng run rẩy. Nàng thể tin mắt . Vân Tuyên. Tiểu thư của nàng. Nàng vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt , ánh mắt , dù mười năm trôi qua.
Hai phụ nữ đó, cách một khung cửa sổ, một cách vô hình nhưng xa vời vợi. Họ , ánh mắt chất chứa bao nhiêu nỗi niềm, bao nhiêu câu chuyện kể, bao nhiêu tiếc nuối. Không một lời nào thốt . Chỉ sự im lặng bao trùm gian, và tiếng gió thu khẽ lay động những chiếc lá vàng rơi rụng. Vân Tuyên , thể bước . Duyên cũng thể bước . Định mệnh an bài. trong khoảnh khắc , thấy Duyên, bản đàn , nàng , tình cảm của họ, dù thể thành hiện thực, vẫn sẽ mãi mãi tồn tại, như vầng trăng soi mái Đông, xa nhưng từng biến mất, mãi mãi là một phần của tâm hồn nàng, một nỗi day dứt đẽ, một dư vị ngọt ngào của một mối tình cấm kỵ.