Sau lễ hứa hôn, khí trong phủ Thượng thư Bộ Hộ trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Ngày Vân Tuyên xuất giá định, chỉ còn cách vài tuần ngắn ngủi. Mọi thứ diễn một cách vội vã, như thể gia đình nhanh chóng tất cuộc hôn nhân . Vân Tuyên cảm thấy như một món đồ quý giá đang gói ghém cẩn thận để trao cho khác. Nàng vẫn nhận những lời dặn dò, những lời chúc tụng, nhưng tất cả đều trở nên vô nghĩa đối với nàng.
Nàng dành những ngày cuối cùng trong phủ để ở bên Duyên nhiều nhất thể. Họ còn nhiều. Những lời dường như trở nên thừa thãi nỗi buồn chất chứa trong lòng. Thay đó, họ tìm thấy sự an ủi trong những khoảnh khắc lặng lẽ bên . Duyên vẫn lặng lẽ pha , dọn dẹp, và luôn ở bên cạnh Vân Tuyên như một cái bóng. giờ đây, mỗi cái chạm tay nhẹ, mỗi ánh mắt giao đều mang theo một nỗi niềm sâu sắc, một sự tiếc nuối cho những điều kịp , những điều thể thành hiện thực.
Một đêm trăng sáng vằng vặc, ánh trăng như một dòng sữa chảy tràn qua khung cửa sổ, nhuộm bạc cả gian phòng. Đó là đêm cuối cùng Vân Tuyên ngủ trong căn phòng quen thuộc của , thấy ánh trăng quen thuộc qua ô cửa sổ . Nàng , từ ngày mai, thứ sẽ đổi. Nàng sẽ sống trong một căn phòng mới, một cuộc đời mới, với một đàn ông xa lạ.
Vân Tuyên ngủ . Nàng dậy, bước đến bên cửa sổ, ngoài vườn. Ánh trăng chiếu sáng vạn vật, khiến thứ trở nên huyền ảo. Nàng nhớ những đêm trăng đây, khi nàng và Duyên cùng bên , ngắm trăng, thơ, kể cho những giấc mộng mà đời chẳng cho phép. Giờ đây, những kỷ niệm trở nên sống động hơn bao giờ hết, nhưng cũng khiến lòng nàng đau nhói.
Khi nàng đang chìm đắm trong những suy nghĩ miên man, một âm thanh du dương khẽ vang lên từ góc khuất trong phòng. Đó là tiếng đàn tranh. Duyên. Nàng đang đó, lặng lẽ gảy đàn. Không những khúc nhạc vui tươi, mà là một giai điệu quen thuộc, một giai điệu buồn bã nhưng đầy mê hoặc. Đó chính là bản ‘Trăng Lạnh Qua Song’.
Từng nốt nhạc vang lên, réo rắt và bi ai, như tiếng lòng của Duyên đang thổn thức. Vân Tuyên nhắm mắt , lắng . Nàng cảm thấy như những giọt nước mắt đang chảy ngược trong, làm ướt đẫm trái tim nàng. Bản nhạc , nó chỉ là một khúc nhạc, nó còn là một lời tỏ tình lời, một sự sẻ chia thầm kín giữa hai tâm hồn đồng điệu. Nó là tất cả những gì Duyên với nàng, tất cả những gì nàng thể . Từng nốt nhạc như những giọt nước mắt của Duyên, rơi lòng Vân Tuyên, khiến nàng cảm thấy nỗi đau của Duyên, và nỗi đau của chính .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/trang-qua-mai-dong/chuong-7.html.]
Vân Tuyên bước đến bên Duyên, nàng xuống bên cạnh nàng, lặng lẽ lắng . Duyên vẫn cứ miệt mài gảy đàn, như thể nàng đang dốc cạn hết nỗi lòng từng phím đàn. Ánh trăng hắt qua khung cửa sổ, chiếu sáng bóng dáng Duyên, khiến nàng trở nên thanh thoát, mơ hồ như một tiên nữ lạc trần thế.
Khi bản nhạc kết thúc, gian trở nên tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng gió khẽ lay động những cành cây ngoài vườn. Duyên ngừng tay, nàng Vân Tuyên. Nàng chỉ khẽ cúi đầu, đôi vai nàng run lên khe khẽ. Vân Tuyên , Duyên đang . Nàng đưa tay , nhẹ nhàng đặt lên vai Duyên. “Duyên …” Nàng khẽ gọi, giọng nàng nghẹn ngào.
Duyên khẽ đầu . Đôi mắt nàng đỏ hoe, long lanh những giọt lệ. Nàng Vân Tuyên, ánh mắt nàng chứa đựng một nỗi buồn vô hạn, một sự tiếc nuối khôn nguôi. Duyên gì, nàng chỉ khẽ lắc đầu, như rằng cần thêm điều gì nữa. Mọi thứ quá rõ ràng .
Vân Tuyên siết nhẹ vai Duyên. Nàng với Duyên rằng nàng cũng yêu nàng, cũng ở bên nàng mãi mãi. Nàng rằng nàng rời xa Duyên. nàng thể. Những lời như mắc kẹt trong cổ họng nàng. Nàng chỉ thể Duyên, ánh mắt nàng chứa đựng tất cả những nỗi niềm, tất cả những khao khát thể thành hiện thực.
Cuối cùng, Duyên khẽ gỡ tay Vân Tuyên . Nàng dậy, khẽ cúi đầu Vân Tuyên. “Tiểu thư ơi, muộn . Tiểu thư hãy nghỉ ngơi . Ngày mai còn dậy sớm.” Giọng Duyên khàn đặc, như thể nàng nhiều.
Vân Tuyên Duyên, lòng nàng đau như cắt. Nàng , Duyên đang cố gắng giữ cách, cố gắng che giấu cảm xúc của . Nàng cũng , đây là lời tiễn biệt cuối cùng của Duyên dành cho nàng. Nàng gì, chỉ khẽ gật đầu. Duyên , bước khỏi phòng, để Vân Tuyên một trong gian tĩnh lặng, chỉ còn ánh trăng và nỗi buồn mênh mông.
Vân Tuyên xuống giường, đôi mắt nàng ngoài cửa sổ, nơi ánh trăng vẫn treo lơ lửng. Bản ‘Trăng Lạnh Qua Song’ vẫn vang vọng đó trong tâm trí nàng, như một lời thì thầm của định mệnh, một lời tiễn biệt cho một tình yêu thể gọi tên. Nàng , từ giờ trở , nàng sẽ sống một cuộc đời khác, một cuộc đời Duyên bên cạnh. Nàng sẽ chôn giấu tất cả những cảm xúc sâu thẳm trái tim , để chúng sẽ mãi mãi là một nỗi day dứt nguôi, một vết sẹo bao giờ lành. Đêm trăng kỷ niệm, đêm của những lời tỏ tình lời, đêm của những giọt nước mắt chảy ngược, đêm của sự chia ly định sẵn, một nỗi buồn sâu thẳm, một tình yêu cấm kỵ, mãi mãi là một bí mật giữa nàng và vầng trăng lạnh lẽo mái Đông.