Trả lại bình tro cốt cho ông tôi - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-06-28 11:04:06
Lượt xem: 458
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
4
Không cua đàn ông, thể làm thế nào?
Để tối nay thể ngủ , đầu sang bên cạnh nhà tang lễ, cổng nghĩa trang liệt sĩ, dựng một cái lều.
Tôi tin là, nhiều tổ tông như ở đây, thấy ông nội đánh ngăn một chút?
Lúc Phó Hàn Minh tan làm, thấy ở cổng nghĩa trang, lều và đang đốt lửa nấu cơm.
Không thể dùng lời nào diễn tả biểu cảm của .
Có chút cảm giác khó tin, cảm thấy thế giới điên , cũng nghi ngờ mắt vấn đề ?
Suy cho cùng, là con gái đầu tiên dám đóng trại cổng nghĩa trang.
Anh há miệng, một lúc lâu mới một câu: "Cô sợ ?"
Tôi hiểu: "Nghĩa trang liệt sĩ thì gì mà đáng sợ?"
Anh im lặng, lẽ cảm thấy hết thuốc chữa .
"Người c.h.ế.t gì đáng sợ nhưng cô là một cô gái, ngủ qua đêm ở nơi hẻo lánh như , gặp nguy hiểm thì làm thế nào?"
Emmm, thật sự từng nghĩ tới vấn đề .
Chủ yếu là từ nhỏ đến lớn vẫn gặp đánh thắng .
Tôi vô thức lờ , đời còn cái thứ nguy hiểm.
Tôi thở dài: "Vậy làm thế nào bây giờ? Nếu về nhà, cứ nhắm mắt là ông nội đánh , nhờ giả làm bạn trai đồng ý, để ngủ thì chỉ thể dựa tổ tông phù hộ thôi."
"Cô định ngủ ở đây cả đời ?"
Tôi nghĩ một lát: "À cũng cần thiết, quy tắc ở quê là linh hồn ông nội sẽ ở đây 30 ngày, đó sẽ an táng mộ tổ, chỉ cần kiên trì thêm 10 ngày là thể về nhà !"
10 ngày, dài dài, ngắn ngắn.
cuối cùng thì Phó Hàn Minh vẫn là một lương thiện.
Anh thấy giống giả vờ nên do dự một lát vẫn lên tiếng: "Thu dọn đồ đạc, đến nhà ở ."
5
Trước khi , cảm thấy đàn ông đang giở trò với .
Giả tạo từ chối chuyện giả làm bạn trai của , ngoắt để sống thử với .
Chậc chậc, lòng đàn ông, sâu như biển!
Sau khi đến, sai .
Bởi vì nhà của Phó Hàn Minh là một căn biệt thự song lập rộng 300 mét vuông.
Anh ở tầng , còn ở tầng .
Nếu cố ý chặn thì quanh năm chúng lẽ ngay cả một cũng gặp mặt.
Tôi xổm trong nhà vệ sinh lớn hơn cả phòng ngủ của , vắt óc suy nghĩ vẫn hiểu.
Bây giờ lương ở nhà tang lễ đều cao thế ?
Còn tuyển nhỉ?
Ví dụ như vệ sĩ các thứ?
Cốc cốc cốc.
Phó Hàn Minh gõ cửa: "Đây là điện thoại của , dán ở cửa , việc thể gọi điện cho ."
Anh đợi trả lời, .
Xì, sợ dò hỏi nhà tang lễ thiếu đến thế ?
Chẳng chỉ là một công việc thể nuôi căn nhà 300 mét vuông thôi ?
Tôi quan tâm một chút nào, thật đấy.
Tôi khỏi cửa định ghi điện thoại, điện thoại reo lên.
Đồng nghiệp Tiểu Trần phấn khích hét lên với : "Chị Mộng, việc ! Một khách hàng giàu và gà mờ, chỉ đích danh mời huấn luyện viên giỏi nhất!"
Tôi cũng phấn khích theo: "Ồ? Chuyện như ai khác ngoài !"
Xin giới thiệu một chút, là Lâm Giai Manh, nghề chính là huấn luyện viên võ thuật, thỉnh thoảng làm thêm vệ sĩ, vì cạnh bên là trường nổi tiếng nên cũng sẽ làm công việc chỉ đạo võ thuật.
Theo lời Tiểu Trần thì khách hàng gà mờ , khách hàng , đưa mức giá năm chữ một tháng, mời huấn luyện viên giỏi nhất của tiệm.
Hai việc:
Thứ nhất, dạy thuật phòng .
Thứ hai, làm vệ sĩ cho .
Tiểu Trần , chỉ cần là võ công thật thì mức giá năm chữ thể mở tối đa!
Còn chờ gì nữa? Mau chóng nghênh đón thần tài chứ!
Tôi gỡ tờ giấy ghi chú xuống, tiện tay ném túi bắt một chiếc taxi chạy thẳng đến khu CBD của thành phố!
6
Tôi xuống xe, gặp quen ngày lầu .
Phó Hàn Minh một bàn cà phê với bộ vest chỉnh tề, ôm trong lòng một bó hoa hồng lớn đỏ tươi thắm.
Cửa sổ kính sát đất khổng lồ phản chiếu khiến dáng chút mờ ảo.
Kết hợp với khuôn mặt của , đẽ như câu chuyện cổ tích.
Cái gọi là gì? Đây là màn cầu hôn của hoàng tử nhà tang lễ ?
Không hai gì mà Phó Hàn Minh đặt bó hoa hồng lên bàn, bóng tối ánh nắng che khuất biểu cảm của .
cô gái xinh vui .
Cô kéo ống tay áo của Phó Hàn Minh làm làm mẩy.
Chậc chậc, cái gọi là cầu hôn thành thì lật mặt.
Trong lúc giằng co, Phó Hàn Minh đầu thấy đang ngang qua ngoài cửa sổ kính.
Tôi thề, lúc vô tội.
trong giây phút chạm mắt, thấy sự kiên định lóe lên trong ánh mắt .
Sau đó ngoài.
Tôi vô thức chạy nhưng chặn chỉ bằng vài bước.
"Giúp một việc." Anh : "Nếu sẽ đuổi cô khỏi nhà !"
Má nó!! Tôi mới chuyển đến nhà , một ngày cũng ở, lòng của ?
Khinh!
Tôi còn kịp từ chối, Phó Hàn Minh kéo cánh tay trong quán cà phê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tra-lai-binh-tro-cot-cho-ong-toi/chuong-2.html.]
Trước mặt cô gái xinh , : "Đây là bạn gái của ."
Anh dùng ánh mắt hiệu cho là phối hợp là ngủ ở nghĩa trang liệt sĩ?
Hừ, đây thế mà là ép .
Tôi khoác c.h.ặ.t t.a.y giả vờ làm vẻ chim non nép : "Cái chị em từng gặp, là chị tiểu tam mới ?"
Dám lấy làm bia đỡ đạn ? Chú định cả đời độc ông bạn!
Cô gái xinh sững nhưng vẫn giữ một tia lý trí: "Em tin, rõ ràng là tùy tiện kéo đến."
Phó Hàn Minh khẽ một tiếng, khi kịp phản ứng , nâng lấy cằm nghiêng tiến sát đến.
Chỉ vỏn vẹn nửa giây đó.
Lý trí mách bảo , chỉ đang cố tình tạo tư thế thôi, để cô nàng tưởng chúng đang hôn , thực chất chẳng gì cả.
lý trí còn kịp lệnh, cơ bắp hành động .
Tôi tung một cú cùi chỏ, làm đối phương loạng choạng. Tiếp đó là đòn kẹp cổ phối hợp lộn , tóm gọn xuống đất.
Phó Hàn Minh sõng soài đất mà ôm ngực, khó khăn lên tiếng: "Cái cảm giác ... Sướng c.h.ế.t !"
Cô nàng mặt mày tái mét vì sợ hãi: "Anh... Anh là tên biến thái cuồng ngược đãi ? Xin vì làm phiền, tuyệt đối sẽ tìm nữa!"
Cô nàng chạy vội cửa, còn quên dặn dò , nhất định xóa sạch thông tin liên lạc của cô khỏi điện thoại của Phó Hàn Minh!
Một lúc .
Phó Hàn Minh vẫn sõng soài đất, hỏi: "Đi ?"
"Rồi."
"Giúp gọi xe cứu thương nhé, cảm ơn."
7
Phó Hàn Minh nhập viện.
Mọi còn nhớ cú đá xoay ?
Cú cùi chỏ và cú đá xoay , trùng hợp trúng đúng một chỗ.
Bác sĩ nếu lực mạnh thêm chút nữa thôi, là gãy xương sườn .
Để đề phòng rủi ro, bắt buộc nhập viện tĩnh dưỡng.
Trong phòng bệnh đơn, Phó Hàn Minh giường, cặp lông mày kiếm và đôi mắt vốn dĩ luôn tuấn tú giờ đây trông thật vô hồn.
Trông như một chú chó lớn lạc đàn .
Đáng thương, bất lực, yếu ớt.
Anh chỉ định chăm sóc.
Lý do đơn giản.
Tôi là hung thủ.
Nếu dám bỏ chạy thì sẽ gọi cho chú công an tống tù.
"Anh nghiêm túc đấy ? Anh quên ai khiến nhập viện ?"
Phó Hàn Minh mặt uất ức : "Tôi còn lựa chọn nào khác ? Tôi giải thích với khác thế nào đây, rằng một cô gái đánh đến mức nhập viện hả?"
Một bà bác hàng xóm đang lấy nước tình cờ thấy cuộc đối thoại thì khựng .
Bà bác thò nửa , , Phó Hàn Minh.
"Cháu gái, cháu đánh bạn trai đấy ?"
Bà bác đợi trả lời, tự giáo huấn luôn: "Ấy, động tay động chân thế nhé, hiểu lầm gì thì xuống chuyện đàng hoàng, trẻ cả thôi, đừng nóng nảy quá."
"Nhìn xem, tay chẳng nặng nhẹ gì cả, giờ nhập viện còn gì?"
"Mà thì cũng , cháu gái , cháu đánh bạn trai thế? Kể xem nào, để bác làm hòa cho hai đứa."
Tôi khẽ mỉm : "Anh cắm sừng cháu ạ."
Bà bác lộ vẻ " thế", giọng điệu cũng đổi ngay thành: "Kể cả cắm sừng chăng nữa, tay cũng mạnh tay thật đấy."
"Đối tượng cắm sứng cháu của là dì cháu."
Phó Hàn Minh: ???
Anh chỉ hận thể nhảy dựng lên khỏi giường.
Dì nào? Tôi dì nào của cô ?
Tôi giữ chặt Phó Hàn Minh bồi thêm: "Dì cháu ba mươi lăm tuổi , mới ly hôn xong, cái tên tra nam sáp cho dì cháu một mái ấm."
"Bác ơi, bác xem, nhỡ hai mà thành đôi, cháu với thằng em họ nhà dì cháu xưng hô thế nào ạ?"
"Gọi cháu là chị như ? Bố dượng mới là bạn trai cũ của cháu mà? Hay là theo tên tra nam mà gọi cháu là cô bắt cháu với dì xưng hô chị em với ?"
Một tràng lời khiến bà bác cuồng.
Tuy nhiên, điều đó cản trở ánh mắt bà Phó Hàn Minh từ thông cảm chuyển sang khinh bỉ.
"Cậu thanh niên đúng là... Cậu đổi đối tượng thì cũng đổi nhà khác chứ. Cứ nhằm cả một nhà để mà hại thế thì chẳng lộ tẩy ? Bị đánh cũng chẳng trách ai ."
"Bác ơi, bác chí ạ!"
Tôi giật một tờ khăn giấy, chấm chấm nước mắt vô hình: "Anh nhập viện mà cháu vẫn yên tâm, đây ở cùng đây , đúng là lòng lang sói, chỉ quyến rũ dì cháu..."
Gân xanh trán Phó Hàn Minh giật liên hồi.
Cơn tức giận vì đổ vỏ chiếm lĩnh đại não, dùng sức một cái, tay đang giữ cũng trượt xuống.
Tôi mất thăng bằng, đen đủi làm ngã sấp xuống giường bệnh của .
Mặt úp thẳng cái mặt trai của .
Chụt, hôn một cái.
Lần là hôn thật.
Phó Hàn Minh đơ , thì cứng họng.
Bà bác hình.
"Ấy , nãy còn bảo thanh niên cắm sừng mà, ngoắt hôn thế?"
"Cháu gái , còn trẻ mà dễ dãi thế nhé!"
"Ai cũng hôn! Cái đồ não yêu đương với quái vật cắm sừng, hai đứa khóa c.h.ế.t với luôn !"
Bà bác lầm bầm chửi rủa bỏ , trông dáng vẻ như tổn thương nhỏ.
Tôi bò dậy khỏi giường bệnh, nghĩ nghĩ , cuối cùng phun một câu: "Chuyện chủ yếu là tại ..."
Tại giãy giụa đấy nên tay mới trượt, tại tay trượt nên chúng mới hôn .
Đôi mắt sâu thẳm của Phó Hàn Minh , mở miệng : "Nói gì đấy, cháu ngoại! Người nhà cả thôi, dù lỡ hôn thì dì cháu cũng sẽ trách cháu ."
Tôi: ...