Từ sau nụ hôn “cứu nguy,” danh tiếng của Nghiêm Thư Kỳ bỗng chốc lên như diều gặp bão.
Hàng xóm khu trọ cũ gọi điện hỏi:
“Con thật sự làm vợ tổng tài hả?”
Dì Bún Bò hí hửng khoe:
“Nhờ con, quán dì lên báo, khách đông gấp ba!”
Chỉ có cô là muốn độn thổ.
Hôm nay, cô bị Thẩm thư ký đích thân gọi lên penthouse. Lý do cực kỳ bí ẩn:
“Ngài Lăng cần cô hỗ trợ… khẩn cấp.”
Hỗ trợ gì nữa? Không lẽ bắt hôn tiếp?
Vừa đẩy cửa phòng ngủ, cô lập tức khựng lại.
Lăng Tư Triệt đang ngồi xếp bằng trên giường, mặc áo thun xám, tóc rối bù, mặt đỏ ửng.
Cô ngỡ ngàng:
“Anh… sao thế?”
Anh ta ngẩng lên, giọng khàn khàn lạ lẫm:
“Tôi… hơi khó chịu…”
“…Khó chịu gì?”
“Buồn ngủ…”
“…Anh suốt ngày buồn ngủ mà.”
“Nhưng…” Anh ta chớp mắt mệt mỏi. “Lần này… là do thuốc…”
“…Thuốc gì???”
Thẩm thư ký ở góc phòng thở dài:
“Sáng nay ngài Lăng bị cảm nhẹ. Bác sĩ cho thuốc kháng dị ứng… ai ngờ tác dụng phụ là… buồn ngủ cấp độ nặng.”
Nghiêm Thư Kỳ: “…”
Cô dè dặt tiến lại gần, khẽ lay vai:
“Anh… ổn chứ?”
Lăng Tư Triệt nheo mắt nhìn cô, giọng mềm hẳn:
“Bà xã…”
“…Hả?”
“Tôi… không mở mắt nổi…”
“Anh cứ… nhắm mắt nghỉ đi…”
“Nhưng…” Anh ta đột ngột vươn tay, bám chặt gấu váy cô, giọng như trẻ con sắp khóc:
“Đừng đi.”
Cô trợn tròn mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tong-tai-mat-lanh-vo-toi-mat-day/chuong-5-khi-tong-tai-hoa-cun-con.html.]
“…Anh bị gì vậy???”
“Tôi… rất sợ ngủ… không thấy cô…”
Ối trời đất ơi… tổng tài bá đạo của tôi đâu? Sao biến thành cún con đáng thương thế này?
Thẩm thư ký ho khan, tỏ vẻ bất lực:
“Tạm thời cô hãy… ở cạnh ngài Lăng. Cậu ấy mới uống nửa viên thuốc, tác dụng kéo dài khoảng… sáu tiếng.”
“…Sáu tiếng???”
“Vâng. Nếu không trấn an, ngài ấy sẽ… gọi tên cô suốt.”
Vậy là Nghiêm Thư Kỳ đành ngồi bên mép giường, để một tổng tài cao mét tám bám tay mình như bám… cọng cỏ cứu sinh.
Cô nhẹ giọng:
“Anh ngủ đi. Tôi không đi đâu.”
Anh ta khẽ “ừ,” môi mấp máy:
“…Nếu tôi ngủ, cô… gãi đầu giúp…”
“…Anh nghĩ tôi là… bảo mẫu à???”
Anh ta không trả lời, chỉ rúc mặt vào vai cô, hơi thở ấm nóng phả lên cổ.
Xong đời. Mình không còn chút tôn nghiêm nào.
Nửa tiếng sau, Lăng Tư Triệt rốt cuộc ngủ yên, tay vẫn nắm tay cô không buông.
Nghiêm Thư Kỳ mệt rã rời, lẩm bẩm:
“Sau này ai dám tin anh là tổng tài mặt lạnh chứ…”
Đúng lúc đó, điện thoại anh ta rung bần bật. Màn hình sáng lên dòng chữ:
Mẹ: Con trai, tối nay mẹ qua thăm vợ chồng con nha!
Cô suýt quăng điện thoại xuống đất.
Ông trời ơi… đây là kiếp nạn gì???
Một tiếng sau, cô còn chưa kịp thả tay ra, chuông cửa vang lên.
Thẩm thư ký mặt tái mét chạy vào:
“Phu nhân! Phu nhân mau dậy! Phu nhân…”
“Gì vậy???”
“Phu nhân… mẹ chồng cô đến rồi.”
“…Hả???”
“Bà đang ở dưới sảnh! Bảo… muốn tận mắt xem con dâu!”
Nghiêm Thư Kỳ cứng người, nhìn Lăng Tư Triệt đang ngủ ngoan ngoãn như chó con. Cô dở khóc dở cười:
“Anh mau tỉnh đi… đừng để tôi c.h.ế.t một mình…”
Nhưng anh ta chỉ khẽ rên rỉ trong mơ:
“…Đừng đi mà…”
Xong. Xong thật rồi.