Anh đang xin ?
Xin ai?
Có lẽ vì mà bệnh tình của thường xuyên tái phát.
Kiều Niên rút tay rời , nhưng nắm quá chặt.
Cô bỏ cuộc.
Không qua bao lâu, Kiều Niên bắt đầu buồn ngủ, nghiêng ngủ . Người hầu trong nhà cũng sợ đánh thức nên dám gần.
Màn đêm dần buông xuống. Trong cơn mơ màng, Cố Châu mở mắt. Chỉ thấy bóng tối bao phủ.
Vừa nhấc tay lên, cảm thấy lòng bàn tay chút mềm mại. Dưới ánh trăng, thấy vẫn đang nắm tay Kiều Niên.
Nét mặt biến đổi, vội vàng buông tay.
Kiều Niên thản nhiên buông tay . Trong cơn mơ màng, cô chìm giấc ngủ.
Sắc mặt Cố Châu trầm xuống.
Chẳng lẽ thực sự ngủ quên ghế sofa với Kiều Niên ?
Sao thế ?
Sao thể lơ là cảnh giác với ngoài chứ?
lúc , bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Tiếp theo, đèn trong phòng khách bật sáng.
Cố Châu theo bản năng nheo mắt . Khi quen với ánh sáng, thấy Triệu Thiến đang đỡ bà nội bước .
Trên đường đến đây, bà Cố ai đó Cố Châu và Kiều Niên đang ngủ cạnh . Bà mừng rỡ đến nỗi suýt nữa thì rách cả mặt. Lúc , bà nhỏ giọng cưng chiều .
- A Châu, mau bế Niên Niên về phòng ngủ . Đừng để con bé cảm lạnh.
Bế Kiều Niên?
Triệu Thiến nhíu mày, vội vàng .
- Bà nội, ... - Triệu Thiến đang định Cố Châu sợ phụ nữ thì thấy Cố Châu bế Kiều Niên lên, về phía tầng hai với vẻ mặt thờ ơ.
Ánh sáng trong đôi mắt hình cánh hoa của Triệu Thiến dần dần tắt hẳn, cho đến khi tối sầm .
Ồ, đúng .
Khi Cố Châu ở bên Kiều Niên, nỗi sợ hãi của biến mất.
Bà Cố Triệu Thiến với vẻ mặt khó hiểu. Thấy tâm trí cô đang ở nơi khác, bà hỏi.
- Sao ? Vừa cháu gì?
- Cháu . - Triệu Thiến với vẻ mặt giả tạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-74-be-co-dau.html.]
Vậy thì công bằng ?
Sao Cố Châu sợ phụ nữ khi ở bên Kiều Niên?
Điều thật công bằng.
Rõ ràng cô quen Cố Châu lâu hơn Kiều Niên.
Sao Cố Châu chạm cô?
Bà Cố hiểu Triệu Thiến đang nghĩ gì. Bà bước đến ghế sofa và xuống.
Nghĩ đến cảnh Cố Châu bế Kiều Niên, ánh mắt bà tràn ngập niềm vui.
Đứa trẻ , Cố Châu.
Từ nhỏ đến lớn, bao giờ thích chuyện. Anh cũng thích giao tiếp nhiều với khác giới.
Sau sự việc năm năm , lập tức mắc chứng sợ phụ nữ. Người phụ nữ duy nhất sợ là bà, bà nội của .
Haiz.
Là bà nội, bà thực sự lo lắng cho cuộc hôn nhân của - sự kiện lớn nhất trong cuộc đời . Bà thực sự sợ rằng Cố Châu sẽ cô đơn suốt đời.
Triệu Thiến xuống bên cạnh bà Cố, liếc những miếng băng gạc bàn . Mắt cô liếc sang một bên, .
- Bà ơi, tay của Cố Châu hình như...
Nghe Triệu Thiến , bà khó chịu bĩu môi.
- Tay nó chắc chỉ thương nhẹ thôi, gì . Có gì sợ chứ? Chẳng lẽ chỉ vì vài vết cắt mà nó thể bế vợ ? Chắc chắn là nó quá khoa trương !
Triệu Thiến im lặng. Cô bà Cố với vẻ khó tin.
Trước đây, mỗi khi Cố Châu làm gì, bà nội đều lo lắng đến phát ốm.
- Bà ơi, chúng nên kể cho Cố Châu chuyện hôm nay ? - Triệu Thiến ngập ngừng hỏi.
Hôm nay cô chỉ liếc Cố Châu một cái.
- Không cần . - Nghĩ đến việc Cố Châu bế Kiều Niên lên, bà nội Cố khỏi mỉm .
Xem nhà họ Cố sắp cháu .
- Không gì quan trọng hơn việc nó ở bên cạnh vợ. Được , đưa bà về phòng!
Bà nội Cố trở về phòng.
Thấy Triệu Thiến sắp , bà vội vàng gọi Triệu Thiến và .
- Thiến Thiến, đây xem cái .
Triệu Thiến bà nội Cố với vẻ mặt khó hiểu cầm lấy bức ảnh. Trong ảnh nhiều trai trẻ trai.
- Bà ơi, cháu quen ai trong họ cả!