Cố Châu tiễn Lục Châu .
Sắc mặt âm trầm, như quái vật địa ngục.
Anh điều tra vụ việc năm năm và phát hiện Vương Lâm liên quan, nhưng lúc đó Vương Lâm chết.
Liệu cứu mạng thực sự là Vương Lâm ?
Anh xem ảnh của Vương Lâm. Cô là một cô gái gầy gò, yếu ớt.
Cố Châu ghế sofa. Nghĩ đến cảnh cô gái nhỏ nhắn, yếu ớt một chịu đựng thai kỳ, tuyệt vọng sinh nở, thấy thở nổi.
Cô chết.
Nghĩ đến đây, thở của Cố Châu càng lúc càng nặng nề, mắt đỏ hoe.
Lòng trống rỗng. Anh như rơi xuống đáy biển sâu.
Anh thấy bao trùm bởi sự ngột ngạt và đau đớn, còn thấy ánh sáng mặt biển nữa. Có lẽ mới là đáng chết.
Nghĩ , Cố Châu từ bỏ giãy dụa, ngoan ngoãn chìm xuống biển.
Khi Kiều Niên bước , cô thấy Cố Châu ghế sofa, sắc mặt tái nhợt khác thường. Cô lo lắng hỏi.
- Cố Châu, ? Anh khỏe ?
Đáy biển yên tĩnh, tĩnh lặng đến lạ thường.
Cố Châu đang tiến gần Vương Lâm bàn phẫu thuật.
Vương Lâm đó, gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương. Đôi mắt to tròn như chuông của cô chăm chú đèn phẫu thuật đầu. Đứa con của cô đang thét trong vũng máu.
Anh bế đứa bé lên, bộ dạng đáng thương của Vương Lâm. Cơ thể run lên bần bật.
Cố Châu dần tỉnh táo . Giờ đang đáy biển, Vương Lâm bên cạnh.
Lúc , Vương Lâm trông hệt như lúc cô hấp hối bàn mổ.
lúc , một giọng dịu dàng vang lên từ mặt biển, gọi tên .
- Cố Châu. Cố Châu… - Giọng ngày càng lớn.
Anh định đáp thì thấy một bàn tay từ cao đưa xuống nắm lấy tay .
- Tôi đây. Anh sẽ thôi. - Giọng nữ dịu dàng vang lên, xoa dịu trái tim đang rối bời và bất an của Cố Châu.
Anh theo bàn tay lên cao, lên cao mãi cho đến khi nổi lên mặt nước.
Ánh sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-73-tai-phat.html.]
Ánh sáng chiếu xuống , chói lòa đến mức gần như mù lòa. Ngực phập phồng một cái.
Mắt Cố Châu mở bừng.
Điều đầu tiên thấy là khuôn mặt xinh của Kiều Niên. Cô còn vẻ bình tĩnh như thường lệ nữa. Mồ hôi lấm tấm trán, tóc bết .
Theo bản năng, Cố Châu buông tay Kiều Niên , cố gắng kìm nén cơn giận.
- Cút !
Kiều Niên bình tĩnh dậy. Cô bước sang một bên, .
- Tôi , chỉ cần vẫn là vợ của , sẽ bỏ rơi . Tôi cũng sẽ trở thành góa phụ.
Trong đầu Cố Châu tràn ngập hình ảnh vẻ mặt tuyệt vọng của Vương Lâm. Mắt càng lúc càng đỏ. Anh dậy, giận dữ .
- Đừng để nhắc .
- Ngoan, lời . Anh cần nghỉ ngơi! - Kiều Niên mỉm với Cố Châu.
Ngoan?
Sắc mặt Cổ Châu tối sầm . Anh thở hổn hển, định gì đó, nhưng cảm thấy một cảm giác lạnh buốt, đau nhói ở gáy.
Mí mắt nặng trĩu.
Anh bãi biển, tắm nắng. Ánh nắng thật ấm áp và dễ chịu.
Kiều Niên cẩn thận đặt Cố Châu lên ghế sofa. Cô rút cây kim bạc cắm gáy .
Sau khi cất nó , ánh mắt cô dừng tay Cố Châu. Trên tay nhiều vết thương, vết mới, vết cũ.
Khi rơi cơn hoảng loạn đó, nắm chặt tay, gần như thể mạng sống của phụ thuộc nó.
Giấc mơ của đáng sợ đến ?
Ngay khi Kiều Niên định rời , giọng mơ hồ của Cố Châu vang lên từ ghế sofa phía cô.
- Xin …
Kiều Niên giật .
Anh vẫn cau mày, như thể đang gặp ác mộng. Lông mi run rẩy.
Cô xuống bên cạnh để xem tỉnh .
Đột nhiên, nắm lấy tay cô.
- Xin … - Cố Châu khẽ lẩm bẩm.
Kiều Niên cẩn thận quan sát Cố Châu. Nếu cô nhầm, thì đang mớ.