Những xem dám tiếp tục trò chuyện với Kiều Niên nữa. Họ thực sự sợ hãi.
Kiều Niên bệnh tâm thần. Một bệnh nhân như mà g.i.ế.c thì cũng chẳng là tội ác gì.
Điều duy nhất họ thể làm với tư cách là xem là tự bảo vệ . Tuy nhiên, ánh mắt họ Kiều Niên thiện.
Thẩm Tinh chẳng quan tâm. Nhà họ Thẩm cũng đầu tư Đại học An.
Nếu nghiệp Đại học An, cô chỉ cần chuyện với bà nội là . Cho dù cô trượt hết các môn, bà nội vẫn cách cải thiện điểm của cô.
- Kiều Niên, nếu cô điên thì bệnh viện tâm thần . Năm năm chính cô phóng hỏa trường học. Sao, giờ cô định g.i.ế.c ? Ôi trời, cô dọa c.h.ế.t ! - Lúc , Thẩm Tinh bĩu môi khinh bỉ.
Nghe Thẩm Tinh , đều che miệng khúc khích. Ai cũng Kiều Niên phóng hỏa trường học năm năm vì Tô Yến.
Lúc , Tô Yến đang ghế, mặc một bộ vest trắng. Toàn tỏa một luồng khí chất dịu dàng. Giống như ánh mặt trời mùa đông, bất cứ ai ở gần , hoặc , đều cảm thấy ấm áp.
Hơn nữa, nhà họ Tô cũng là một gia đình giàu ở thành phố An. Vì , nhiều cô gái thích Tô Yến và khao khát gả cho để sinh con.
Kiều Niên đang nghĩ đến bài thuốc giải của Cố Châu. Cô vẫn còn thiếu một loại thảo dược, và cô vẫn nghĩ nên dùng loại nào.
Cô cơn giận dữ của Thẩm Tinh làm cho tức giận.
Kiều Niên bĩu môi đỏ mọng một cách sốt ruột. Dưới hàng mi dài cong vút là một đôi mắt lạnh lùng. Cô Thẩm Tinh với vẻ mặt vô cảm.
- Bạn Thẩm Tinh, chúc mừng bạn. Bạn cần học ở đây nữa. Bạn thể trượt khỏi Đại học An.
Nghe Kiều Niên , Thẩm Tinh chỉ sững sờ.
Rồi, cô Kiều Niên như thể Kiều Niên là một kẻ đại ngốc, phá lên.
Nếu phận của Kiều Niên, cô Kiều Niên lừa thật.
Nhà họ Kiều ở thành An cũng chẳng giàu gì. Kiều Niên chỉ là một tiểu thư nhà họ Kiều bất hạnh.
Còn cô là tiểu thư quý tộc của nhà họ Thẩm!
Sao Kiều Niên dám đối đầu với cô?
Chắc Kiều Niên khỏi bệnh.
- Kiều Niên, cô tưởng là hiệu trưởng ? - Thẩm Tinh đến nỗi nước mắt chảy dài má.
Giờ phút , cô thực sự cảm thấy Kiều Niên lẽ tâm thần. Cô giễu cợt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-62-ke-chuyen.html.]
- Được , . Tôi sợ. Đủ ? - Thẩm Tinh cố gắng lắm mới nhịn .
Cô tiếp tục .
- Cô nghĩ là ai? Đây bệnh viện tâm thần, cô cũng hiệu trưởng. Cô là con gái bất hạnh của nhà họ Kiều. Hồi nhỏ cô lớn lên ở một ngôi làng nghèo núi. Cô quên ?
Kiều Niên đó mặt biểu cảm.
Nghe Thẩm Tinh , cô cô như một chú hề. Cô tiếp tục.
- Đại học An sẽ cho cô nữa!
Như một con rắn, Kiều Niên lạnh lùng trừng mắt Thẩm Tinh, như thể Thẩm Tinh là con mồi của cô. Giống như thể cô sẽ nuốt chửng Thẩm Tinh chỉ trong một giây.
Tục ngữ câu, thua thì bao giờ nhận thua.
Sao Thẩm Tinh nhận thua?
Cô ngước Kiều Niên và .
- Cô nghĩ cô là ai chứ? Cô là đồ điên, mà còn gây sự ở Đại học An. Cô tuy sinh trong gia đình , nhưng rõ ràng cô chỉ là một con thú từng dạy dỗ tử tế!
- Cô dám! - Bỗng nhiên, một tiếng gầm vang dội từ xa.
Mọi sang và thấy Hiệu trưởng Vương An đang bước tới với vẻ mặt lạnh lùng. Trông ông cực kỳ nghiêm nghị, toát khí chất chính trực.
Tóc ông chải chuốt gọn gàng, cặp kính gọng vàng, ánh mắt ông chằm chằm Thẩm Tinh.
Khi Vương An xuất hiện, đều im lặng. Không ai dám gì.
Thẩm Tinh thấy Vương An, cô phấn khích tột độ.
Thật tuyệt vời.
Hiệu trưởng chắc hẳn thấy Kiều Niên kiêu ngạo đến mức nào.
Kiều Niên chắc chắn sẽ bảo vệ đuổi khỏi trường Đại học An.
Cô chỉ cần chờ xem Kiều Niên trò ho gì là .
Thẩm Tinh thẳng lưng, Vương An với nụ nịnh nọt. Cô lập tức bắt đầu kể lể.
- Hiệu trưởng, thầy đến đúng lúc lắm. Kiều Niên cố tình gây rối trong trường! Cô còn giả danh hiệu hiệu trưởng để chiếm chỗ của thầy nữa chứ. Thật là quá đáng! Thầy phạt cô thật nặng. Thầy đuổi cô khỏi trường.