Một chiếc xe đen dáng thấp đỗ cách biệt thự xa.
Cố Châu hạ cửa sổ xe xuống, đón gió mát.
Kiều Niên đeo khẩu trang, tay cầm thiết lén.
- Có động tĩnh gì ? - Cố Châu khẽ dậy, Kiều Niên. Kiều Niên đưa một bên tai cho Cố Châu, .
- Xem chúng sắp chân tướng .
Trong biệt thự.
Tống Vũ cúi đầu những chiếc cúc áo váy. Cô chỉ hy vọng trong nhà phát hiện váy vấn đề. Trước khi đến đây, cô còn lo lắng họ sẽ kiểm tra quần áo của .
- Dì Cao, bà ... - Tống Vũ dì Cao, hỏi.
Dì Cao bước đến bên Tống Cầm, ánh mắt tràn ngập ý . Bà .
- Lục tiểu thư, bà tên là Tống Cầm. Năm đó, ruột của con mất khi sinh em gái con, Tống Tuyết. Bà là dì của con. Ta là dì ba của con.
Khi Tống Vũ thấy lời dì Cao, sắc mặt cô đổi.
- Sao... thể như ? Sao các là nhà của ? Tôi rõ ràng là nhặt từ cô nhi viện...
- Vũ Nhi, dì con khó chấp nhận những lời dì , nhưng dì quả thực là dì của con. Năm đó, dì và con quan hệ . Ngồi xuống .
Vừa , Tống Cầm bước đến bên Tống Vũ, kéo cô xuống ghế sofa.
- Thật , con là con của nhà họ Tống. Năm đó, chúng buộc đưa con đến nhà họ Lục.
Tống Vũ khẽ nhíu mày, vẻ mặt kiên quyết rút tay khỏi tay Tống Cầm.
- Tôi hiểu ý bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1858-han-thu.html.]
- Lục tiểu thư, , bây giờ dì nên gọi con là Vũ Nhi mới đúng. - Dì Cao dịu dàng Tống Vũ, .
- Việc chúng làm bây giờ là đòi những gì nhà họ Lục nợ dì con. mà, một chúng yếu đuối, chỉ thể dùng chiêu vòng vo như .
- Tôi hiểu ý bà. Hơn nữa, tại bà gọi đến? - Tống Vũ thẳng vấn đề, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.
- Vũ Nhi, chúng cần con giúp. Giờ nhà họ Lục đối xử với con như , con họ ? - Tống Cầm mỉm Tống Vũ, đôi môi đỏ mọng tràn đầy vẻ quyến rũ vô tận.
Tống Vũ nhíu mày, thẳng, như thể đang phân vân.
- Tống Vũ, để dì kể cho con một câu chuyện! - Tống Cầm mỉm với Tống Vũ, dường như hề tức giận sự do dự của cô.
- Hồi đó, dì và Tô Nhan là bạn của .
Mắt Tống Vũ mở to thể kiểm soát. Cô Tống Cầm với vẻ khó tin.
- Mẹ và bà là bạn của .
Nhìn thấy Tống Vũ như , dì Cao khỏi lắc đầu nhắc nhở.
- Con đuổi khỏi nhà họ Lục . Nhà họ Lục đối xử tệ bạc với con như . Phu nhân cũng chẳng giúp gì con. Sao con còn gọi bà là ?
Tống Vũ cúi đầu ngơ ngác, ánh mắt đầy vẻ buồn bã.
Tống Cầm liếc dì Cao, nhẹ nhàng với Tống Vũ.
- Con cần buồn. Tô Nhan là một con thú đội lốt . Chuyện liên quan đến chồng dì, Chu Cẩn. Vị trí tòa nhà nhà họ Lục ở thành phố A vốn là mảnh đất mà vợ chồng dì thích. Lúc đó, việc phá dỡ và di dời, nhiều thuê nhà chuyển . Không ai tiếp quản chuyện . Chúng thấy lợi nhuận cao nên thuyết phục tất cả thuê nhà chuyển .
- Chỉ còn một bà cụ tám mươi tuổi, con cái. Lúc đó, chúng đang bàn bạc chuyện với bà, thuyết phục bà ký đơn xin rời , nhưng bà cụ cứ khăng khăng rằng đây là nhà cũ của bà, nhất quyết chịu rời .
- Sau đó, bà cụ cuối cùng cũng chịu thua, vô tình làm đổ nến bàn. Bà cụ định lấy nước dập nến, nhưng càng lo lắng thì càng phiền phức. Bà cụ vô tình vấp ngã bếp than bên cạnh. Lúc đó, bà đang mặc quần áo vải bông. Chẳng mấy chốc, quần áo của bà bốc cháy.
- Chồng dì định kéo bà lên, nhưng ngờ lửa bà thiêu cháy . Chồng dì đưa tay đẩy bà , nhưng ngờ bà đập đầu góc bàn mà chết.
- Lúc đó, Tô Nhan mặt tại hiện trường. Chúng báo cảnh sát, nhưng bà rõ ràng là tai nạn. Là bác sĩ pháp y, bà sẽ giúp chúng xóa tội g.i.ế.c . chúng ngờ bà phản bội và bán chúng . Sau đó, nhà họ Lục chiếm đoạt mảnh đất của chúng . Chính nhờ mảnh đất đó mà nhà họ Lục mới rơi cảnh khốn cùng như hiện tại.