Kiều Niên Cố Châu. Cố Châu dường như quyết tâm tìm sự thật. Trông như thể sẽ ngủ nếu hỏi rõ ràng.
Kiều Niên thật sự thể làm gì Cố Châu. Cô mím môi, chỉ thể nghiêm túc xem xét câu hỏi của Cố Châu.
Cô suy nghĩ lâu Cố Châu, nhỏ giọng .
- Nếu em thật, hứa sẽ tức giận.
Tuy nhiên, Cố Châu hề phản ứng.
Kiều Niên chỉ thể khẽ .
- Ừm, ngoài tình , là đầu trong lòng em.
Càng , cô càng mất tự tin. Tim cô đập loạn xạ khi liếc Cố Châu. Cô rõ Cố Châu cô thật.
Tuy nhiên, cô dối Cố Châu về chuyện .
Thấy Cố Châu im lặng, cô bỗng hoảng hốt. Cô chủ động ôm eo Cố Châu, khẽ .
- Nghe , bọn trẻ cũng là của . Em...
cô kịp hết câu, Cố Châu chút do dự ngăn cô .
Cô hoảng hốt, vẫn hiểu chuyện gì xảy . Cảm nhận nụ hôn dịu dàng của Cố Châu, trái tim bất an dần dần bình tĩnh , cơ thể mềm nhũn.
Ngay lúc Kiều Niên sắp ngạt thở, Cố Châu buông môi cô , tự nhiên ôm lấy vai cô. Giọng khàn khàn.
- Đủ .
Đủ .
Khi Kiều Niên thấy giọng Cố Châu, tim cô đập thình thịch. Cô nhớ chuyện lúc nhỏ của Cố Châu. Cô ngẩng đầu Cố Châu, thấy sắc mặt còn lạnh lùng như nữa. Anh mềm lòng, khác với thường ngày.
Kiều Niên lo lắng Cố Châu, nhỏ giọng .
- A Châu, khỏe ?
Khóe môi Cố Châu khẽ cong lên, lộ một nụ nhàn nhạt. Anh tựa đầu vai Kiều Niên, về phía , khẽ .
- Hôm nay ghen tị với bọn chúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1842-ghen-ti.html.]
Nghe giọng dịu dàng mà yếu đuối của Cố Châu, Kiều Niên khỏi ôm chầm lấy .
Tuổi thơ của Cố Châu thật bất hạnh và đau khổ.
Kiều Niên ôm Cố Châu, vùi đầu vai , khẽ .
- Sau em sẽ luôn ở bên . Dù chuyện gì xảy , chúng vẫn sẽ luôn bên . Em cũng sẽ quan tâm đến nhiều hơn, chăm sóc cảm xúc của .
- Không. - Cố Châu khẽ, nhẹ nhàng xoa cằm Kiều Niên.
- Hôm nay thấy em quan tâm đến con cái, hết lòng chăm sóc chúng. Dù đây là đầu tiên em làm , nhưng em là một giỏi.
Kiều Niên nhẹ nhàng ôm Cố Châu. Trước đây, Cố Châu từng nhận tình mẫu tử chân thành, nhưng cô thể dành cho một tình yêu trọn vẹn.
- A Châu, thật , em...
Kiều Niên ngập ngừng. Lúc , cô cảm thấy thêm gì cũng vô ích. Cô khẽ ngẩng đầu lên, chủ động hôn lên môi Cố Châu.
Mấy ngày .
Sân bay quốc tế An Thành.
Lúc , nhiều đang ở lối VIP của sân bay. Nhiều đến đón họ chỉnh tề, nhưng đều những đàn ông mặc thường phục đẩy lùi.
Những đàn ông một điểm chung: đều đeo tai Bluetooth và chăm chú xuống đường hầm.
Nhiều từ hành lang. Họ thành từng nhóm hai ba , chuyện đùa.
Lúc , một nhóm bước . Một đàn ông mặc vest may đo cẩn thận ngoài nhóm, và hai ở góc trong cùng. Cô gái bên trái mặc áo khoác len trắng, cổ quàng khăn đỏ. Mái tóc dài xoăn buông xõa xuống vai, trông thật dịu dàng và ngoan ngoãn.
Đôi mắt xinh của cô quanh. Đây là đầu tiên cô đến đây nên chút tò mò. Sau khi quanh, cô hỏi phụ nữ cao quý bên cạnh.
- Mẹ ơi, ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh ?
Người phụ nữ mặc áo khoác đen, đội mũ. Tuy đeo khẩu trang, nhưng làn da của bà trắng như tuyết. Hiển nhiên bà là một mỹ nhân.
Đôi mắt Thẩm Mỹ đầy vẻ bối rối. Một lúc , bà .
- Mẹ cũng nữa.
Lina nắm lấy cánh tay Thẩm Mỹ, mỉm .
- Mẹ, nếu nhớ thì đừng nghĩ nữa. Không . Hơn nữa, Niên Niên gọi điện cho con rằng sư phụ của cô cũng ở đây. Con sư phụ của cô là một vị thần y. Có ông ở đây, bệnh của chắc chắn sẽ khỏi.