Cố Châu nhận sắc mặt Tiểu Thi , khẽ cúi đầu, thì thầm tai cô.
Nét u ám mặt Tiểu Thi lập tức biến mất. Đôi mắt cong lên thành hình trăng khuyết, môi khẽ cong lên.
- Vâng, nếu thì con sẽ đồng ý!
Nói xong, Tiểu Thi giơ ngón út mặt Cố Châu, mỉm .
- Bố ơi, lời thề ngón út.
Cố Châu âu yếm đưa tay , móc ngón út của Tiểu Thi ngón út của . Trông thật trìu mến.
Tiểu Thi vui vẻ .
- Bố ơi, chúng hứa ngón út , bố giữ lời đấy.
- Tất nhiên . - Cố Châu mỉm đồng ý.
Kiều Niên hai trò chuyện. Tò mò, cô tiến gần Tiểu Thi và nhẹ nhàng hỏi.
- Tiểu Thi, con thể kể cho những gì con với bố ?
Tiểu Thi mỉm , dựa lòng Cố Châu. Ánh mắt tràn ngập ý , vẻ mặt bí ẩn.
- Mẹ ơi, con thể cho chuyện , vì con hứa với bố sẽ giữ bí mật .
Bên cạnh, Tiểu Bảo và Cố Kỳ cũng tò mò về chuyện xảy . Bình thường Cố Kỳ bình tĩnh. Cậu chỉ tò mò Tiểu Thi, nhưng Tiểu Bảo thì khác.
Tiểu Bảo tính tình thẳng thắn, nhịn hỏi thẳng.
- Chị ơi, chị bí mật với bố. Vậy chị thể cho em Hai ? Em Hai hứa sẽ cho ai khác.
Cố Kỳ Tiểu Thi với ánh mắt lấp lánh.
Tiểu Thi suy nghĩ một chút vội vàng .
- Được , chị sẽ với Cả và em Hai , nhưng thể để chuyện . Hai thể hứa ?
Cố Kỳ và Tiểu Bảo vội vàng gật đầu.
Lúc , Kiều Niên cuối cùng cũng hiểu . Ngoại trừ cô , ai cũng thể bí mật .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1832-loi-the-ngon-ut.html.]
Cô liếc Cố Châu bên cạnh, khẽ nhướn mày.
- Thật ngờ hôm đầu tiên về nhà hai tụ tập thành một băng đảng. Mau cho em . Bí mật giữa hai là gì?
Thấy Tiểu Thi xuống ghế bên cạnh, Cố Châu bình tĩnh đặt cô xuống. Giọng lạnh lùng.
- Sao em nghĩ đến câu hỏi hỏi em hôm nay? Em sẽ gì với chúng tối nay.
Điều Cố Châu là câu trả lời của Kiều Niên tối nay làm hài lòng.
Những khác lượt xuống bàn.
Lục lão phu nhân ở phía . Bà mặc một bộ đồ Đường màu đỏ, toát khí chất dịu dàng, yêu thương.
Bên cạnh bà là Lục Du. Hôm nay ông mặc áo sơ mi đen và cà vạt đỏ sẫm, toát lên vẻ điềm tĩnh, tao nhã.
Tô Nhan cạnh Lục Du. Bộ sườn xám trắng như trăng lưỡi liềm tôn lên vóc dáng hảo của bà. Tóc bà buộc gọn bằng trâm ngọc. Bà dịu dàng như nước, khiến khỏi liếc thêm vài .
Ánh mắt bà lướt qua đám trẻ con bàn, dừng khuôn mặt Kiều Niên một lúc lâu.
Kiều Niên cảm nhận ánh mắt của Tô Nhan, ngẩng đầu lên. Cô bắt gặp ánh mắt lo lắng của Tô Nhan, cảm thấy chút thoải mái.
Đối với cô, việc tìm thấy con gái mất tích hơn hai mươi năm là một điều hạnh phúc. Tuy nhiên, gia đình họ đoàn tụ bao lâu thì cô sang châu Âu vì vụ bắt cóc hơn hai mươi năm . Mẹ cô thời gian tận hưởng cuộc sống gia đình bên con.
Chắc hẳn cô lo lắng trong suốt thời gian cô ở châu Âu.
Nghĩ đến đây, lòng Kiều Niên tràn ngập cảm giác tội và đau lòng. Cô ngước Tô Nhan, nhỏ giọng .
- Mẹ, con thực sự xin .
Nghe thấy lời Kiều Niên , Tô Nhan sững sờ.
Kiều Niên cúi mặt xuống, áy náy .
- Con xin . Chuyến châu Âu của con khiến lo lắng. Mẹ nghỉ ngơi ? Thật , con...
Kiều Niên kịp hết câu, Tô Nhan bật . Bà nắm lấy tay Kiều Nien, ánh mắt tràn ngập yêu thương. Bà nhẹ nhàng .
- Đứa trẻ ngốc , đừng xin lúc .
Khi Tô Nhan những lời , bà cảm thấy buồn. Chắc hẳn Kiều Niên chịu đựng nhiều trong những năm qua, nên mới nhạy cảm như .