Lục Niên miễn cưỡng rời mắt khỏi mặt Kiều Niên. Anh liếc Lục Châu Kiều Niên.
- May mà thấy em, để Cả gặp riêng em.
Lục Châu và Kiều Niên thấy lời Lục Niên , nhịn bật .
Kiều Niên nhịn hỏi.
- Anh Hai, lời lạ quá. Có ai thắng gì về chuyện ?
Lục Châu nheo mắt, lộ nụ dịu dàng. Anh .
- Không thể như . Nếu em Ba, em Tư em về mà còn gặp mặt, chắc chắn sẽ nổi cơn tam bành vì em gặp họ. Đến lúc đó làm phiền em dỗ dành họ .
Kiều Niên che miệng khúc khích.
- Xem dỗ nhiều con lắm đây!
Ba em nhịn .
Dì Cao đang trong bếp thấy tiếng vọng từ phòng khách. Lông mày bà nhíu chặt hơn, bà nghiến răng.
Giá mà con khốn Kiều Niên c.h.ế.t ở ngoài thì mấy.
Dì Cao thở hổn hển. Bà cố gắng hết sức để bình tĩnh . Bà thể để khác phát hiện vấn đề.
Vốn dĩ Kiều Niên nên về phòng ngủ, nhưng vì nhớ ba đứa nhỏ quá nên vẫn sang phòng của chúng.
Ba đứa nhỏ đây ngủ chung, nhưng vì Trường Phong ở đây nên Tiểu Bảo nhất quyết ngủ chung phòng dành cho khách với .
Lúc trong phòng chỉ còn Cố Kỳ và Tiểu Thi.
Kiều Niên cẩn thận đẩy cửa , sợ làm phiền giấc ngủ của hai đứa nhỏ.
Cô bước chân trần tấm thảm mềm mại, về phía giường.
Ánh trăng dịu dàng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên hai đứa nhỏ đang ngủ.
Hai đứa thở đều đều. Kiều Niên khuôn mặt tròn trĩnh của hai đứa, khỏi mỉm . Cô nhẹ nhàng giúp hai đứa kéo chăn lên.
Sau khi Kiều Niên tắm xong, cô đang định trở về phòng ngủ thì một bàn tay nhỏ bé thò từ chăn, nắm lấy ngón tay cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1829-gian-du.html.]
Kiều Niên , thấy đôi mắt sáng ngời của Cố Kỳ đang chớp.
Không hiểu , ánh mắt của Cố Châu hiện lên trong đầu cô.
Ánh mắt của Cố Kỳ và Cố Châu quả thực giống như đúc từ cùng một khuôn.
- Tiểu Kỳ? - Kiều Niên xổm xuống bên giường, sợ đánh thức Tiểu Thi. Cô nhỏ giọng hỏi.
- Sao con ngủ?
Kiều Niên liếc Tiểu Thi đang giường. Tiểu Thi ngủ say, môi vẫn còn cong lên, như thể vẫn đang mơ.
- Mẹ. - Tiểu Kỳ cố gắng hạ giọng. Không đánh thức em gái, ghé sát tai Kiều Niên.
- Con chuyện với . Nếu ở sẽ làm phiền em .
Thấy Cố Kỳ nghiêm túc như , Kiều Niên nghĩ sắp điều gì đó nghiêm túc nên bế ngoài.
Vừa về đến phòng, Kiều Niên bước đến giường, định đặt Cố Kỳ lên, nhưng Cố Kỳ nhất quyết buông.
Kiều Niên chỉ ôm xuống giường. Cô dịu dàng Cố Kỳ. Thấy chỉ lặng lẽ , môi cô bất giác cong lên.
Ánh đèn vàng mờ ảo chiếu sáng cả căn phòng, mang theo một cảm giác ấm áp.
- Tiểu Kỳ, thật con chỉ ôm thôi ? - Kiều Niên nhẹ nhàng hỏi.
Cố Kỳ giỏi diễn đạt, cô nhận ngại ngùng.
Cố Kỳ ôm chặt Kiều Niên, nghiêm túc cô.
- Con nhất định sẽ đến thăm chúng con khi ngủ, nên con cứ chờ đến thăm.
Bình thường ngủ sớm. Hôm nay, vì nhớ quá nên chịu đựng sự mệt mỏi trong bộ đồ ngủ đến tận bây giờ. Cậu thêm vài lời với và ôm thêm một lúc nữa.
Kiều Niên nhẹ nhàng chạm mặt Cố Kỳ, mắt cô đỏ hoe. Cô hôn nhẹ lên trán Cố Kỳ và .
- Tiểu Kỳ của chúng thông minh. mà, đừng thức khuya nữa nhé. Ngày mai cũng về nhà . Mẹ sẽ ở bên con.
Cố Kỳ nhẹ nhàng dựa vai Kiều Niên. Ngửi thấy mùi hương an ủi đặc trưng của Kiều Niên, cơn buồn ngủ dần dâng lên trong . Mí mắt càng lúc càng nặng, gật đầu lia lịa.
Kiều Niên đặt Cố Kỳ lên giường và ngủ cùng .