Lục Châu em gái lâu gặp. Đường trông gầy hơn .
Đau lòng hiện rõ trong mắt . Anh định hỏi chuyện gì xảy ở châu Âu thì tiếng của Tiểu Bảo cắt ngang dòng suy nghĩ của .
Ánh mắt Lục Châu dừng khuôn mặt Tiểu Bảo, vẻ mặt lo lắng.
- Tiểu Bảo thương ? Để xem nào.
Lục Niên tự nhiên ôm Cố Kỳ và Tiểu Thi đang bên cạnh. Anh nhẹ nhàng chạm mặt hai đứa trẻ, cảm nhận nhiệt độ mặt chúng. Thấy chúng lạnh, thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt Lục Niên hướng về đàn ông cách đó xa. Bộ vest của đàn ông thẳng tắp, ánh mắt đầy vẻ lo lắng, như thể lo lắng cho Tiểu Bảo.
Anh một trực giác nhạy bén về xung quanh và thể cảm nhận đó là bình thường.
Thấy Lục Châu sắp khám cho Tiểu Bảo, Kiều Niên vội vàng lắc đầu .
- Anh đừng lo, Tiểu Bảo thương gì .
Lúc , Lục Châu và Lục Niên mới thở phào nhẹ nhõm. Lục Châu Tiểu Bảo đang nức nở, lo lắng hỏi.
- Vậy tại nó vẫn còn...
Cố Kỳ ghé sát tai Lục Niên, kể sơ qua chuyện xảy .
Lục Niên đàn ông ở phía xa với vẻ mặt khó hiểu. Anh nhíu mày, khàn giọng .
- Vậy cháu là ai ?
Tiểu Thi ngoan ngoãn .
- Mẹ chú là Đại sư của . Em hai còn chú là chú Trường Phong nữa.
Đại sư ?
Lục Niên hai đứa trẻ , đại khái đoán điều gì đó dần dần buông lỏng cảnh giác.
Trước đó, Đường từng Tiểu Bảo lớn lên cùng Đại sư .
Kiều Niên đưa Tiểu Bảo vẫn còn đang nức nở cho Lục Châu. Cô dậy về phía Trường Phong, bất lực .
- Đại sư , em ngờ Tiểu Bảo ...
Trưởng Phong Kiều Niên , khẽ lắc đầu, Tiểu Bảo đang trong vòng tay Lục Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1822-xin-loi.html.]
Anh và Cố Vũ tự tay nuôi dưỡng Tiểu Bảo. Anh hiểu rõ tính cách của Tiểu Bảo.
- Anh . - Trường Phong rời mắt khỏi mặt Kiều Niên, dịu dàng cô.
- Thật , chuyện hôm nay là của .
Nếu kiềm chế bản , xuất hiện mặt Tiểu Bảo tối nay, Tiểu Bảo buồn.
- Tiểu Bảo còn nhỏ, dù chuyện khi đó, nhưng vẫn thể chấp nhận . - Trường Phong dịu dàng Tiểu Bảo cách đó xa, ánh mắt tràn đầy vẻ miễn cưỡng.
Kiều Niên đau lòng Đại sư , sang Tiểu Bảo đang cách đó xa.
Tuy tiếp xúc với Tiểu Bảo lâu, nhưng cô cũng hiểu sơ sơ tính tình của .
Tiểu Bảo tính tình bướng bỉnh. Giờ đang cảm thấy ủy khuất và vui. Cậu nhất định sẽ để Đại sư bế . Nếu , đẩy Đại sư .
Ban đầu, Đại sư chỉ lén Tiểu Bảo, để phát hiện . Tiểu Bảo thấy Đại sư , nên Đại sư cũng cần trốn tránh nữa.
- Đại sư , chúng trong chuyện . Em sẽ an ủi Tiểu Bảo . Đến lúc đó, và thằng bé...
Kiều Niên kịp hết câu, Trường Phong ngắt lời.
- Không cần . - Trường Phong nở một nụ dịu dàng. Anh khẽ nheo mắt để che giấu nỗi cô đơn trong mắt khẽ .
- Anh còn việc khác làm. Anh chỉ với thằng bé vài câu thôi.
Đối với Trường Phong, nếu Tiểu Bảo hiểu lầm, sẽ buồn. Anh rõ việc làm đây đều là vì Tiểu Bảo. Chỉ cần Tiểu Bảo là mãn nguyện .
Trường Phong phía Tiểu Bảo, Tiểu Bảo vùi đầu lòng Lục Châu, vẻ mặt như gặp .
Trường Phong liếc Lục Châu, khẽ gật đầu. Hồi còn ở nhà họ Cố, và Cố Vũ gặp Lục Châu vài .
Khi Trường Phong tới, Lục Châu nhớ Trường Phong là ai nên gật đầu chào hỏi.
- Tiểu Bảo.
Khi Tiểu Bảo thấy giọng quen thuộc của Trường Phong, hình cứng đờ, nước mắt oán hận trào .
Giọng của chú Trường Phong vẫn dịu dàng như . Nhẹ nhàng đến mức khiến nhịn nhào lòng chú .
- Là của chú. Lúc đó, chú nên lừa dối cháu. - Trường Phong nghĩ đến tình hình lúc đó, mím môi. Anh do dự một chút tiếp.
- Tình hình lúc đó nguy cấp. Bố và chú thể đảm bảo an cho cháu, nên đành đưa cháu . Chuyện khiến cháu buồn. Tất cả là của chúng . Chúng thật sự từng nghĩ đến việc bỏ rơi cháu. Tiểu Bảo, cháu hiểu bố và chú đang nghĩ gì ?