CHƯƠNG CUỐI: HẠNH PHÚC KHÔNG CẦN PHẢI VẼ THÊM
Một năm sau…
Phòng tranh của Thiên Dật đã mở rộng hơn. Những bức họa mang chủ đề “Cô Gái Từ Mộng Ảo” được giới nghệ thuật săn đón nồng nhiệt. Nhưng với anh, chỉ có một người duy nhất là nguồn cảm hứng thực sự – tôi.
Tôi không còn là cô gái từng sống vội vàng trong sự nhàm chán. Tôi đã học cách chậm lại, yêu từng chi tiết nhỏ của cuộc sống – từ hương trà buổi sáng, từ chiếc áo sơ mi cũ của anh, đến khoảnh khắc cả hai cùng vẽ bằng son môi trên gương phòng tắm.
Hôm nay là ngày khai mạc triển lãm tranh cá nhân lớn nhất trong sự nghiệp của Thiên Dật. Tôi mặc một chiếc đầm trắng đơn giản, tóc búi gọn, tay trong tay anh bước vào khán phòng. Cánh báo chí, nhiếp ảnh, nhà phê bình vây quanh. Nhưng tôi không thấy ngợp. Vì anh luôn nắm tay tôi thật chặt.
Khi anh được mời lên phát biểu, tôi đứng phía sau cánh gà, nơi bức tranh cuối cùng vừa được trưng bày. Đó là bức tranh mà anh giữ bí mật suốt nhiều tháng. Và giờ đây, nó hiện ra trước mắt tôi — một cặp đôi khỏa thân ôm nhau giữa căn phòng đầy sắc màu, bao quanh là mảng trắng tinh khôi như lần đầu tiên họ gặp nhau.
Tranh mang tên: "Chúng Tôi, Sau Khi Không Còn Là Hai Thể Xác Xa Lạ."
Tôi bật cười qua hàng nước mắt. Một kết thúc thật đúng – không ồn ào, không bi kịch. Chỉ là hai con người đã bước qua lằn ranh hoán đổi, yêu nhau bằng sự thật, và lựa chọn ở lại cùng nhau.
Tối đó, trong căn nhà nhỏ, khi đèn đã tắt và phố xá yên ắng, tôi tựa đầu vào n.g.ự.c anh, khẽ thì thầm:
“Nếu một ngày chúng ta lại hoán đổi thân xác…”
Anh hôn lên trán tôi, nhẹ nhàng nói:
“Anh sẽ vẫn yêu em, dù là trong thân thể nào. Vì linh hồn em là duy nhất.”
Tôi cười khẽ:
“Vậy thì… anh à, đừng bao giờ ngừng vẽ em nhé.”
“Không chỉ vẽ…” – Anh siết tôi thật chặt – “Anh sẽ sống cùng em, từng ngày, từng nét.”
Ngoài cửa sổ, trời bắt đầu đổ mưa nhẹ. Mùi đất, mùi trà, và mùi của hai người yêu nhau… hòa quyện thành một bức tranh không tên.
…Và hạnh phúc, đôi khi, không cần phải vẽ thêm.
CHƯƠNG CUỐI: HẠNH PHÚC KHÔNG CẦN PHẢI VẼ THÊM
[Một cái kết ngọt ngào như trên]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/toi-va-chang-hoa-si-thien-tai/chuong-cuoi-hanh-phuc-khong-can-phai-ve-them.html.]
NGOẠI TRUYỆN: EM TRONG ĐÔI MẮT NHỎ XINH
Một buổi sáng mùa thu, tôi tỉnh giấc với tiếng cười khúc khích vang vọng khắp nhà. Thiên Dật vẫn ngủ, một tay ôm lấy eo tôi, nhưng bên ngoài phòng đã có ai đó đang chạy vòng quanh phòng khách.
Tôi bước ra và nhìn thấy bé gái nhỏ khoảng hai tuổi đang loay hoay vẽ bằng bút màu sáp lên tường — một đường cong méo mó, vài vòng tròn chồng chéo và một hình người không rõ nét.
“Con vẽ gì vậy, Bé Cam?” — Tôi hỏi, vừa cười vừa nhẹ nhàng bế con lên.
“Con vẽ mẹ á. Mẹ đẹp giống mặt trăng!”
Tôi bật cười, hôn lên trán con bé. Cái cách con nhìn tôi khiến trái tim tôi tan chảy. Làm mẹ của con – là điều kỳ diệu nhất mà tôi và Thiên Dật chưa bao giờ vẽ được trước đây.
Thiên Dật thức dậy sau đó, ôm lấy hai mẹ con vào lòng như một bức tranh sống động. Anh nói đùa:
“Thôi xong, có thêm một họa sĩ trong nhà rồi. Anh không còn độc quyền cảm hứng nữa.”
Bé Cam chu môi:
“Không! Chỉ mẹ được vẽ thôi! Bố vẽ con xấu lắm.”
Tôi nhìn anh, cả hai cùng phá lên cười. Trong ánh mắt anh khi ấy, tôi thấy lại hình ảnh ngày xưa — chàng họa sĩ từng loay hoay giữa ánh sáng và bóng tối, từng nghi ngờ cả thế giới… chỉ vì chưa có tôi.
Tối đến, khi Bé Cam đã ngủ say, Thiên Dật ôm tôi từ phía sau, thì thầm:
“Anh chưa từng nghĩ sẽ có một mái nhà. Nhưng từ khi em bước vào cuộc đời anh… mỗi sáng, mỗi tiếng cười, mỗi ánh mắt của em đều là mái che ấm nhất.”
Tôi xoay người lại, ngẩng đầu lên nhìn anh, cười thật nhẹ:
“Và anh chính là mảnh ghép cuối cùng khiến bức tranh đời em trọn vẹn.”
Dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ, trong căn nhà nhỏ với tường đầy nét vẽ con nít và dấu hôn vụng về — tình yêu của chúng tôi không chỉ là thanh xuân, không chỉ là hoán đổi…
Mà là một cuộc đời đủ đầy, nơi có em, anh và một mái ấm mang tên: Gia đình.
— HẾT NGOẠI TRUYỆN —