CHƯƠNG 9: ANH Ở ĐÂY, NGAY GIỮA NHỊP TIM EM
Sau buổi triển lãm, tôi và Thiên Dật trở thành một cặp đôi được mọi người âm thầm ngưỡng mộ. Chúng tôi không phô trương, không ồn ào — tình cảm giữa hai đứa là kiểu dịu dàng, lặng lẽ mà ấm áp, như tách cacao nóng trong những ngày mưa lạnh.
Tôi bắt đầu có bài viết đầu tiên được đăng trên tạp chí văn học sinh viên. Thiên Dật là người đầu tiên đọc bản thảo, anh còn vẽ một minh họa nhỏ bên cạnh câu văn kết thúc: “Đôi khi, ta cần một ánh mắt khác để thấy rõ giá trị của chính mình.”
Anh gửi cho tôi bản vẽ ấy kèm một dòng tin nhắn: “Ánh mắt đó… sẽ luôn là anh.”
Tôi đọc rồi bật khóc. Chẳng cần lời yêu to tát, đôi lúc một câu nói giản đơn đã đủ khiến tim mình run rẩy.
CHƯƠNG 10: NGỌT NGÀO TRÊN TỪNG ĐƯỜNG NÉT CƠ THỂ
Đêm đầu tiên chúng tôi cùng nhau qua đêm, trời mưa rả rích bên ngoài khung cửa kính. Ánh đèn vàng ấm dịu chiếu qua rèm khiến căn phòng như một bức tranh nhuốm màu mật ong. Thiên Dật ngồi cạnh tôi trên sofa, một tay lật sổ phác thảo, một tay nắm lấy bàn tay tôi thật khẽ.
"Đêm nay, anh không muốn chỉ vẽ bằng bút, mà bằng chính cảm giác của mình." Giọng anh trầm, ấm, khẽ vang lên như một bản nhạc nhẹ nhàng ru tôi lạc lối.
Tôi ngước lên nhìn anh, ánh mắt anh như thiêu đốt làn da tôi. Từ từ, anh nghiêng người hôn lên trán tôi, rồi dọc theo thái dương, chạm xuống gò má. Đôi môi mềm mại ấy dừng lại nơi khóe môi tôi, không vội vã, không gấp gáp — mà như một nét vẽ chậm rãi trên tấm toan mịn.
“Em có tin, mỗi cm da em đều là cảm hứng của anh không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/toi-va-chang-hoa-si-thien-tai/chuong-9-anh-o-day-ngay-giua-nhip-tim-em.html.]
Cuối tuần ấy, chúng tôi cùng nhau về thăm quê tôi. Là một thị trấn nhỏ nơi tôi từng lớn lên, nơi có dòng sông uốn lượn và những ngọn đồi thoai thoải nắng chiều. Tôi dắt anh đến gốc phượng nơi tôi từng giấu cuốn nhật ký đầu tiên, kể anh nghe về những năm tháng tôi từng không dám mơ lớn.
Anh không nói gì nhiều. Chỉ ngồi cạnh tôi, vẽ lại khung cảnh ấy bằng tất cả sự tôn trọng và trìu mến. Trong tranh, có tôi đang tựa đầu vào vai anh, mắt nhắm lại, môi mỉm cười.
Khi anh giơ bức tranh ra trước mặt tôi, tôi ngẩn người:
“Em… chưa từng ngồi như thế mà.”
Anh cười nhẹ: “Vì đó là điều anh muốn thấy — em hạnh phúc và yên bình, khi bên anh.”
Tôi nhìn anh thật lâu. Và trong phút giây đó, tôi biết… người con trai trước mặt, không còn là chàng họa sĩ thiên tài mà mọi người ngưỡng mộ. Với tôi, anh là người đã sống trong tôi, hiểu tôi từ sâu bên trong, và rồi chọn yêu tôi — không vì bức vẽ, cũng chẳng vì những dòng chữ, mà vì tôi là chính tôi.
Anh đặt tay lên n.g.ự.c trái tôi, nơi trái tim đang đập dữ dội:
“Anh ở đây nhé, ngay giữa nhịp tim em.”
Tôi gật đầu, khẽ đáp:
“Và em… cũng sẽ luôn ở đó, bên anh.”