TÔI VÀ CHÀNG HỌA SĨ THIÊN TÀI - CHƯƠNG 8: NẮM TAY NHAU, BƯỚC QUA MÙA THANH XUÂN

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-01 05:55:59
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 8: NẮM TAY NHAU, BƯỚC QUA MÙA THANH XUÂN

Mùa xuân năm ấy, trời Hà Nội trong xanh đến lạ. Cánh hoa sưa rơi nhẹ trên vỉa hè mỗi lần tôi và Thiên Dật cùng đi dạo quanh bờ hồ. Chúng tôi thường chẳng nói gì nhiều, chỉ im lặng đi bên nhau. Nhưng đôi khi, sự im lặng cũng đủ khiến trái tim rung động.

Thiên Dật bắt đầu lên kế hoạch cho buổi triển lãm tranh mới, lần này mang chủ đề "Tự chữa lành." Anh bảo đó là những bức tranh được vẽ trong lúc mang linh hồn tôi trong cơ thể mình, và những ngày sau đó khi anh hiểu tôi là ai.

"Anh nghĩ em nên viết lời dẫn cho triển lãm lần này. Chỉ vài dòng thôi, nhưng là lời từ trái tim em."

Tôi đỏ mặt. Viết là thế giới của tôi, nhưng khi phải đặt ngòi bút cho người mình thích, mọi từ ngữ dường như trở nên ngập ngừng. Cuối cùng, tôi viết:

“Chúng ta ai cũng có vết xước, và đôi khi cần một người khác để nhìn thấy phần đẹp nhất trong ta. Cảm ơn anh, vì đã để em được thấy chính mình qua ánh mắt của người khác.”

Buổi triển lãm hôm ấy đông hơn mong đợi. Rất nhiều người đến, trầm trồ trước những bức tranh mang gam màu ấm và dịu. Tôi đứng cạnh anh, lòng ngập tràn cảm xúc. Khi đèn sân khấu tắt, và khách mời dần rời đi, anh quay sang tôi:

"Hôm nay em đẹp lắm. Không phải vì váy, hay son phấn... mà vì em đang sống thật với chính mình."

Tôi nhìn anh, ánh đèn vàng phủ lên mái tóc anh một màu mật ong dịu dàng. Trong khoảnh khắc ấy, tôi không còn hoài nghi gì nữa.

Chúng tôi — hai người từng sống thay nhau — giờ đang sống vì nhau. Không còn là trò đùa của định mệnh, mà là sự lựa chọn của chính con tim mình.

Và tôi biết, mùa thanh xuân ấy... tôi đã yêu. Một tình yêu thật, dịu dàng, ấm áp. Một tình yêu chữa lành.

CHƯƠNG 9: ANH Ở ĐÂY, NGAY GIỮA NHỊP TIM EM

Sau buổi triển lãm, tôi và Thiên Dật trở thành một cặp đôi được mọi người âm thầm ngưỡng mộ. Chúng tôi không phô trương, không ồn ào — tình cảm giữa hai đứa là kiểu dịu dàng, lặng lẽ mà ấm áp, như tách cacao nóng trong những ngày mưa lạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/toi-va-chang-hoa-si-thien-tai/chuong-8-nam-tay-nhau-buoc-qua-mua-thanh-xuan.html.]

Tôi bắt đầu có bài viết đầu tiên được đăng trên tạp chí văn học sinh viên. Thiên Dật là người đầu tiên đọc bản thảo, anh còn vẽ một minh họa nhỏ bên cạnh câu văn kết thúc: “Đôi khi, ta cần một ánh mắt khác để thấy rõ giá trị của chính mình.”

Anh gửi cho tôi bản vẽ ấy kèm một dòng tin nhắn: “Ánh mắt đó… sẽ luôn là anh.”

Tôi đọc rồi bật khóc. Chẳng cần lời yêu to tát, đôi lúc một câu nói giản đơn đã đủ khiến tim mình run rẩy.

Cuối tuần ấy, chúng tôi cùng nhau về thăm quê tôi. Là một thị trấn nhỏ nơi tôi từng lớn lên, nơi có dòng sông uốn lượn và những ngọn đồi thoai thoải nắng chiều. Tôi dắt anh đến gốc phượng nơi tôi từng giấu cuốn nhật ký đầu tiên, kể anh nghe về những năm tháng tôi từng không dám mơ lớn.

Anh không nói gì nhiều. Chỉ ngồi cạnh tôi, vẽ lại khung cảnh ấy bằng tất cả sự tôn trọng và trìu mến. Trong tranh, có tôi đang tựa đầu vào vai anh, mắt nhắm lại, môi mỉm cười.

Khi anh giơ bức tranh ra trước mặt tôi, tôi ngẩn người:

“Em… chưa từng ngồi như thế mà.”

Anh cười nhẹ: “Vì đó là điều anh muốn thấy — em hạnh phúc và yên bình, khi bên anh.”

Tôi nhìn anh thật lâu. Và trong phút giây đó, tôi biết… người con trai trước mặt, không còn là chàng họa sĩ thiên tài mà mọi người ngưỡng mộ. Với tôi, anh là người đã sống trong tôi, hiểu tôi từ sâu bên trong, và rồi chọn yêu tôi — không vì bức vẽ, cũng chẳng vì những dòng chữ, mà vì tôi là chính tôi.

Anh đặt tay lên n.g.ự.c trái tôi, nơi trái tim đang đập dữ dội:

“Anh ở đây nhé, ngay giữa nhịp tim em.”

Tôi gật đầu, khẽ đáp:

“Và em… cũng sẽ luôn ở đó, bên anh.”

Loading...