Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
CHƯƠNG 7: CÙNG NHAU VIẾT LẠI CHƯƠNG MỚI
Sau buổi chiều định mệnh ấy, tôi và Thiên Dật bắt đầu lại... nhưng lần này không còn là những tin nhắn vội vàng trong thân xác lạ, không còn là những cuộc gọi vào đêm khuya để hỏi lịch trình của nhau. Mà là những cuộc hẹn thật sự, với ánh mắt, nụ cười và nhịp tim không còn giấu sau một lớp mặt nạ nào nữa.
Chúng tôi gặp nhau mỗi chiều thứ bảy tại một quán cà phê nhỏ gần nhà sách cũ, nơi có những bức tường màu gạch và tiếng nhạc jazz dịu nhẹ. Anh mang theo sổ vẽ, còn tôi thì có cuốn nhật ký mới tinh. Không ai nói ra, nhưng cả hai đều đang viết tiếp một câu chuyện — của chính mình, và của nhau.
Một lần, khi tôi đang ghi chú nội dung cho một bài viết, Thiên Dật khẽ đưa ra một bản phác thảo mới. Là tôi, trong tư thế nghiêng đầu, cười nhẹ giữa những con chữ bay lơ lửng quanh mình.
"Em... vẫn là nguồn cảm hứng của anh sao?" — Tôi hỏi, má hơi đỏ.
Anh không trả lời. Chỉ gật đầu, rồi nói khẽ: "Không phải vì em từng là anh. Mà vì từ đầu... em đã là chính em. Và anh thì luôn nhìn thấy điều đó."
Tôi im lặng, tim đập loạn nhịp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/toi-va-chang-hoa-si-thien-tai/chuong-7-cung-nhau-viet-lai-chuong-moi.html.]
Kể từ khi chúng tôi trở về là chính mình, tôi nhận ra rằng: tình cảm không bắt nguồn từ sự hoán đổi kỳ diệu, mà từ những khoảnh khắc thật sự hiểu nhau. Chúng tôi từng sống thay nhau, nên càng biết trân trọng nhau hơn khi là chính mình.
Có hôm, Thiên Dật đến trường tôi, đứng lặng dưới gốc cây mà tôi hay ngồi đọc sách. Anh đưa tôi một chiếc hộp nhỏ. Mở ra, là cuốn sổ vẽ mới, bên trong ghi một dòng chữ nghiêng nghiêng: "Từ nay, vẽ là của anh. Viết là của em. Và câu chuyện... là của chúng ta."
Tôi mỉm cười, gật đầu không cần nói gì thêm.
Dù thế giới ngoài kia có bao nhiêu bất ngờ đang chờ đón, tôi tin — chỉ cần có nhau, chúng tôi sẽ viết tiếp một chương mới, dịu dàng, sâu sắc... và thật đẹp
CHƯƠNG 8: NẮM TAY NHAU, BƯỚC QUA MÙA THANH XUÂN
Mùa xuân năm ấy, trời Hà Nội trong xanh đến lạ. Cánh hoa sưa rơi nhẹ trên vỉa hè mỗi lần tôi và Thiên Dật cùng đi dạo quanh bờ hồ. Chúng tôi thường chẳng nói gì nhiều, chỉ im lặng đi bên nhau. Nhưng đôi khi, sự im lặng cũng đủ khiến trái tim rung động.
Thiên Dật bắt đầu lên kế hoạch cho buổi triển lãm tranh mới, lần này mang chủ đề "Tự chữa lành." Anh bảo đó là những bức tranh được vẽ trong lúc mang linh hồn tôi trong cơ thể mình, và những ngày sau đó khi anh hiểu tôi là ai.
"Anh nghĩ em nên viết lời dẫn cho triển lãm lần này. Chỉ vài dòng thôi, nhưng là lời từ trái tim em."