CHƯƠNG 5: NẾU NGÀY MAI CHÚNG TA KHÔNG CÒN HOÁN ĐỔI...
Buổi sáng hôm đó, tôi thức dậy sớm hơn bình thường. Trời chưa hửng nắng, chỉ có ánh sáng mờ mờ của rạng đông le lói qua rèm cửa. Trong lòng tôi bỗng dâng lên một nỗi bất an lạ kỳ — như thể có điều gì đó sắp kết thúc.
Tôi mở điện thoại. Không có tin nhắn mới từ Thiên Dật. Lạ thật, bình thường anh luôn là người nhắn trước mỗi tối. Tôi định gọi thì điện thoại báo có một tin nhắn thoại:
"Nếu ngày mai chúng ta trở về thân xác cũ, cô... sẽ ổn chứ?"
Tôi sững người.
Thật ra, tôi chưa từng dám nghĩ đến chuyện hoán đổi này sẽ kết thúc. Nó đến đột ngột như một trò đùa, và tôi mải mê sống trong thế giới của anh — nơi tôi được công nhận, được yêu thương, được nhìn thấy...
Còn giờ đây, khi nghĩ đến việc quay về làm Lâm An Nhiên vô danh, tôi thấy lòng mình nhói lên. Không phải vì tôi ghét bản thân cũ, mà vì tôi... sợ phải xa Thiên Dật.
Tôi không trả lời tin nhắn đó. Nhưng cả ngày hôm ấy, tâm trí tôi cứ lặp đi lặp lại một câu hỏi: nếu ngày mai thức dậy, tôi không còn là Thiên Dật nữa, liệu chúng tôi có còn liên quan gì đến nhau không?
Tối muộn, tôi và anh cùng ngồi trước màn hình. Anh — trong thân xác của tôi — nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng mà tôi từng ao ước được ai đó trao.
"Tôi nghĩ... nếu trở lại, tôi vẫn muốn gặp cô. Không phải vì chúng ta từng hoán đổi, mà vì tôi thật sự... muốn hiểu cô thêm."
Tôi nín thở. Trái tim tôi như bị bóp chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/toi-va-chang-hoa-si-thien-tai/chuong-5-neu-ngay-mai-chung-ta-khong-con-hoan-doi.html.]
"Anh đang nói thật lòng?"
"Tôi chưa từng nói chơi."
Tôi cười, nước mắt chực rơi: "Tôi cũng vậy. Dù ở thân xác nào, tôi vẫn muốn vẽ cùng anh, viết cùng anh... và sống những ngày yên bình như thế."
Cả hai chúng tôi lặng người, không ai nói gì thêm. Nhưng tôi biết, ngay khoảnh khắc ấy, điều gì đó đã được khắc sâu.
Và sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy… tôi lại là tôi.
Còn Thiên Dật, đã trở về với chính mình.
Chỉ là... liệu chúng tôi có thật sự quay lại từ đầu? Hay chúng tôi sẽ tìm thấy nhau — như những người thật sự, không còn mượn hình hài của ai khác?
CHƯƠNG 6: GẶP LẠI ANH, TRONG HÌNH HÀI THẬT
Tôi đứng trước gương rất lâu vào sáng hôm ấy. Là tôi — Lâm An Nhiên — với mái tóc dài và đôi mắt nâu nhạt. Không còn gương mặt lạnh lùng của Thiên Dật, không còn ánh nhìn sâu thẳm khiến người khác phải ngoái lại. Chỉ là tôi, như ngày đầu tiên.
Và thật lạ, tôi thấy trống rỗng.
Những ngày sống trong cơ thể của Thiên Dật đã khiến tôi hiểu thêm về thế giới ngoài kia — nơi ánh hào quang, áp lực và cả cảm xúc đều được phơi bày như tranh sơn dầu. Giờ đây, khi trở lại cuộc sống cũ, mọi thứ bỗng trở nên nhỏ bé đến lạ. Căn phòng trọ quen thuộc, cây đèn bàn tôi yêu thích, những tờ ghi chú dán đầy tường... tất cả vẫn thế, chỉ có tôi là không còn như xưa.
Và anh cũng vậy.