Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3VZ0R3h4nW
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
CHƯƠNG 3: MƯỢN THÂN XÁC, TRAO CẢ CON TIM
Một tuần trôi qua trong sự hoang mang đầy… nghệ thuật. Tôi dần quen với việc vẽ tranh mỗi ngày — không phải vì tôi giỏi, mà vì bàn tay này có ký ức riêng của nó. Những lúc tôi chạm vào cọ vẽ, đôi khi tôi có cảm giác như mình đang nghe được cả tiếng lòng của Thiên Dật.
Buổi sáng hôm đó, Mẫn Mẫn mang tới một tập tài liệu — là thư mời từ một gallery danh tiếng. Họ muốn Thiên Dật tổ chức triển lãm cá nhân. Tôi suýt đánh rơi ly cà phê trên tay. Triển lãm? Tôi còn chưa biết cách pha màu đúng cách cơ mà!
"Anh chỉ cần chọn một vài bức mới gần đây thôi. Họ thích phong cách lần này của anh lắm! Nhẹ nhàng, dịu dàng và có phần... nữ tính hơn trước."
Tôi cười méo xệch. Làm sao cô ấy biết được đó là... phong cách của một cô gái chính hiệu.
Tối đó, tôi mở nhật ký ra, cố gắng viết vài dòng — thói quen duy nhất còn sót lại từ cuộc đời cũ. Nhưng tôi lại không thể viết bằng tay trái, vì Thiên Dật thuận tay trái còn tôi thì thuận tay phải. Tôi thở dài, gấp sổ lại.
Cuộc gọi video đến đúng lúc ấy. Là tôi — hay đúng hơn, là cơ thể tôi. Thiên Dật mặc áo hoodie, tóc rối và gương mặt vẫn y như ngày nào tôi soi gương mỗi sáng.
"Cô vẽ tốt hơn tôi tưởng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/toi-va-chang-hoa-si-thien-tai/chuong-3-muon-than-xac-trao-ca-con-tim.html.]
Tôi bật cười: "Còn anh… đã nộp bài luận môn Triết chưa?"
Anh nhăn mặt. "Cái môn gì khô khan đến vậy trời. Tôi ngồi một tiếng chỉ viết được một dòng."
Tôi thấy vui — không phải vì anh khổ sở, mà vì trong cái thế giới xa lạ kia, anh đang học cách cảm nhận điều nhỏ bé mà tôi từng yêu.
Rồi bất ngờ, anh hỏi: "Cô nghĩ chuyện này là do đâu? Tại sao lại là tôi và cô?"
Tôi lặng người. Tôi cũng từng tự hỏi hàng trăm lần, nhưng chưa có câu trả lời nào. Định mệnh, thử thách hay… là một cơ hội để chữa lành điều gì đó đã vỡ vụn trong cả hai chúng tôi?
"Có thể… chúng ta đang thiếu một mảnh ghép, và vũ trụ đã cho chúng ta mượn nhau để tìm ra nó."
Anh nhìn tôi thật lâu. Lần đầu tiên, trong ánh mắt của chính tôi, tôi thấy sự dịu dàng mà chưa ai từng trao. Không phải vì tôi đáng yêu hay ngọt ngào, mà vì anh — Thiên Dật — đang thực sự nhìn thấy tôi, từ bên trong.
Đêm đó, tôi không thể ngủ. Còn gì kỳ lạ hơn khi trái tim tôi đập rộn ràng… vì chính hình hài cũ của mình, bởi người con trai đang sống trong nó?
Và tôi bắt đầu sợ… nếu một ngày chúng tôi hoán đổi lại, liệu cảm xúc này có còn ở lại?