Hà Loan Loan rửa hành rón rén sáp gần. Mặt cô ửng đỏ, hạ giọng thỏ thẻ: “Chị dâu Chu, da mặt mỏng nên ngại , nhưng cũng còn cách nào khác. Tôi mới đến đây, kịp quen ai. Tôi hỏi một chút, chị gần đây phòng khám chỗ nào chuyên trị bệnh cho đàn ông ?”
Tào Hiểu Kiều khựng , đôi mắt toát lên sự tò mò và kích động: “Sao? Đoàn trưởng Cố nhà cô mắc bệnh ư?”
Hà Loan Loan gật đầu một cách khó khăn, vẻ mặt như sắp : “Là, là chuyện ‘phương diện ’... Chúng kết hôn cũng một thời gian , nhưng mà vẫn thể...” Cô càng càng khó mở lời, nhưng trong lòng Tào Hiểu Kiều lúc mừng thầm như mở cờ! Hóa Cố Dục Hàn trông tuấn tú, lịch sự như mà che giấu một bí mật động trời!
Tào Hiểu Kiều khuôn mặt đỏ bừng của Hà Loan Loan, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ: “Thảo nào Đoàn trưởng Cố lớn tuổi như mà mãi chịu kết hôn!” Thảo nào Đoàn trưởng Cố thèm cưới Chu Tình! Nếu kết hôn mà thể giao hợp, chẳng khiến phụ nữ sống cảnh góa bụa khi chồng còn sống ? Như thế là hại đời con gái nhà !
Chút bất mãn còn sót trong lòng Tào Hiểu Kiều đối với Hà Loan Loan nhanh chóng tan biến sạch, đó là sự thương hại. Cô vỗ nhẹ tay Hà Loan Loan: “Em dâu , em cứ yên tâm. Chị sẽ hỏi thăm giúp em. Ai dà, phụ nữ chúng đều hiểu, chuyện quả thật khó .”
Hà Loan Loan trông như sắp bật , khẩn cầu: “Chị dâu, xin chị tuyệt đối đừng chuyện ngoài. Nếu , làm mà sống nữa. Tôi Cố Dục Hàn quan hệ giữa và Liên trưởng Chu , nên mới dám cả gan hỏi chị chuyện . Cái chuyện tế nhị như , ai dà, thật sự là...”
Tào Hiểu Kiều khanh khách: “Chị , em dâu cứ yên tâm, chuyện chị tuyệt đối với bất kỳ ai!” Chỉ cần cô tự và vui vẻ là đủ !
Chu Tình đang giả vờ lau dọn phía , nét mặt cô đổi liên tục, như dời non lấp biển. Trước đây cô luôn tự nhủ bản sẽ mãi yêu thích Cố Dục Hàn, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đó, cô chợt thấy Hà Loan Loan thật đáng thương! Đàn ông dù ưu tú đến mấy, nếu 'phương diện ' thì còn gọi là gì ? Vẫn thể xem là một đàn ông chỉnh ? Phải gọi là đồ trang trí!
Hà Loan Loan thở phào nhẹ nhõm. Dù cô cũng 'vấn đề phương diện ' là vấn đề theo chiều hướng nào. Sự thật là chuyện của cô và Cố Dục Hàn đúng là vấn đề thật, đặc biệt là đêm hôm đó tại sơn dã, khi Cố Dục Hàn bùng nổ, thật sự quá đáng sợ. Cái sức lực cuồng bạo đó của , đến giờ nghĩ cô vẫn cảm thấy xương cốt run rẩy.
May mắn là mấy hôm nay cũng hề nhắc tới chuyện đó. Tuy hai ngủ chung một chiếc giường nhưng xảy bất cứ tiếp xúc mật nào. Tào Hiểu Kiều bí mật , trong lòng cô vô cùng hả hê, ánh mắt Hà Loan Loan lúc tràn đầy sự đồng cảm và trắc ẩn giả tạo.
Hôm nay Hà Loan Loan chuẩn sáu món ăn thịnh soạn, bao gồm: Thịt heo xào hai lửa, sườn heo hầm củ cải, cá sốt chua ngọt, khoai tây xóc bột ớt, thịt băm xào dưa muối, và cải trắng muối chua ngọt. Cố Dục Hàn lo cô mệt mỏi nên còn mua thêm một ít đồ ăn từ căn tin mang về. Những đàn ông trong doanh trại thường ngày đều bận rộn. Hôm nay khách, nhưng họ cũng huấn luyện đến đúng mười hai giờ trưa mới phép về nhà.
Một nhóm quân nhân, nào nấy mồ hôi nhễ nhại, ha hả bước nhà. Ánh mắt họ đều sáng rỡ khi thấy Hà Loan Loan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/toi-trong-sinh-lai-mot-kiep-quyet-tam-cuop-lai-gia-tai/chuong-57.html.]
“Ai cha, Lão Cố, quá may mắn ! Cưới một cô vợ xinh thế !”
“Mùi đồ ăn thơm quá! Em dâu đúng là giỏi việc nhà tháo vát đối ngoại. Dục Hàn, kiếm báu vật !”
“Chẳng trách mãi chịu kết hôn, hóa là chờ đợi để rước nhất về!”
Trên gương mặt Cố Dục Hàn đều là ý , đón đám chỗ .
Đàn ông một bàn, phụ nữ một bàn.
Lần đầu tiên Hà Loan Loan thấy ăn cơm nhanh đến như !
Hai mâm đồ ăn dọn cứ như một cơn gió lốc cuốn qua, còn sót một mảnh vụn!
Đặc biệt là mấy món cô tự tay làm, tới mười phút sạch trơn. Có mấy chị dâu ban đầu còn ngượng ngùng nhỏ nhẹ gắp thức ăn, kết quả ăn một miếng nhận bàn ăn sắp hết, liền nhanh tay gắp lấy gắp để kịp gì!
Mấy đàn ông uống rượu vô cùng vui vẻ. Khi no nê rượu chè, Liên trưởng Chu hô lớn: “Đây là đầu tiên ăn cải trắng ngon đến thế đấy! Tới Tây Lâm nhiều năm như , ăn cải trắng chỉ thấy vị đắng chát, thật ngờ cải trắng cũng thể chế biến ngon như !”
Những khác cũng bắt đầu phụ họa ngớt. Cố Dục Hàn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, khóe môi hàm chứa ý nhạt, nhưng cũng chút bất đắc dĩ.
Anh còn kịp ăn mấy miếng hết sạch !
---