Mộ Hải tìm một hồi lâu mới xác định chỗ của Lý Quốc Chấn.
Anh nhanh chóng bước nhà hàng, thấy nhà họ Cố và nhà họ Lý đang dùng bữa, lễ phép bước tới.
“Chú Lý, cha cháu bảo cháu tới đón em gái, kết quả là cháu quá lơ đễnh, chờ ở ga tàu nửa buổi mà vẫn để lỡ mất ! Cũng may là cháu tìm ở đây!”
Lý Quốc Chấn vốn ấn tượng với gia đình họ Mộ, lập tức : “Ai nha, Tiểu Hải, cần vội vã. Sau Loan Loan ở Kinh Thị, cháu là trai của con bé, cơ hội gặp mặt còn nhiều. Cháu trông mệt mỏi thế , mau xuống dùng bữa !”
Mộ Hải cũng hề khách sáo, kéo ghế xuống, vẻ mặt tràn đầy ý .
Anh Hà Loan Loan chăm chú: “Em gái, hoan nghênh em về Kinh Thị!”
Nói , đưa một hộp quà tinh xảo.
Hà Loan Loan thực sự nhận, cũng chẳng gọi một tiếng "em gái" nào.
Vẫn là Cố Dục Hàn nhận giúp cô, : “Tôi Loan Loan nhận lấy, cảm ơn .”
Mộ Hải hoảng hồn nhảy dựng lên: “Đoàn trưởng Cố! Tôi dám nhận! Anh cứ gọi thẳng tên là Mộ Hải !”
Mọi lập tức ồ lên.
Cố Dục Hàn nhàn nhã : “Ít nhiều gì cũng là Chủ nhiệm bệnh viện lớn ở Kinh Thị. Lỡ đổ bệnh, chẳng nhờ cậy đến ? Chi bằng chúng cứ xưng hô bằng tên là . Loan Loan cũng thích gọi thẳng tên cô .”
Những lời của giúp hóa giải bầu khí ngượng nghịu. Đồng thời, nó cũng khéo léo hộ Hà Loan Loan rằng cô thích gọi là "em gái" kiểu đó.
Mộ Hải cũng hiểu ý, nhanh chóng đáp: “Được, cũng gọi là Loan Loan!”
Không , còn nhiều cơ hội để thể hiện thiện chí. Chắc chắn cô em gái sẽ thích thôi!
Cố Dục Hàn ánh mắt rực lửa của Mộ Hải, trong lòng ít nhiều cũng thấy khó chịu! Dù gì cô cũng em gái ruột của ! Anh là phản đối cái danh " trai" đầu tiên!
Bầu khí bữa tiệc nhanh chóng trở nên mật. Mộ Hải cực kỳ hào phóng, chuyện trò khiến Lý Quốc Chấn và Cố Trường Nghiệp vang. Cố Dục Hàn cũng lựa những lúc quan trọng, chêm một câu chắc chắn, bình tĩnh, khôn khéo, gãi đúng chỗ ngứa của lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/toi-trong-sinh-lai-mot-kiep-quyet-tam-cuop-lai-gia-tai/chuong-373.html.]
Thế nhưng Hà Loan Loan thấy phiền muộn.
Sao cứ gắp thức ăn cho cô mãi thế !
Cha gắp, cha chồng cũng gắp, cứ sợ cô đói đến nơi!
Cố Dục Hàn còn kịp gắp cho cô miếng nào bên cạnh giải quyết mớ thức ăn cô thể ăn hết...
Lý Đan Thanh bên cạnh, thiếu chút nữa ghen đến mức ném vỡ cả bát đĩa.
Cuối cùng bữa tiệc cũng kết thúc, bắt đầu bàn chuyện chỗ ở.
Lý Đan Thanh thật lòng hy vọng Hà Loan Loan dọn tới nhà họ Cố ở.
Dẫu con gái gả chồng thì như bát nước hắt , nếu Hà Loan Loan ở nhà họ Lý sẽ còn thích hợp.
Hơn nữa, nếu Loan Loan về nhà họ Lý, cả đến cô bảo mẫu trong nhà cũng sẽ còn coi trọng Lý Đan Thanh nữa. Mọi thứ đều chia sẻ. Cô vốn thường xuyên dùng xe của Lý Quốc Chấn, giờ Loan Loan về , liệu còn đến lượt cô dùng nữa ? Hà Loan Loan ghế phụ, cô cũng nhường!
Lý Quốc Chấn và Hạ Quân đều Hà Loan Loan ở cùng với .
Đám nãy còn vui vẻ, lập tức như trở nên căng thẳng đối đầu.
Lý Quốc Chấn nhất quyết chịu nhượng bộ: “Loan Loan từ nhỏ ở bên cạnh . Lần về Kinh Thị, con bé nhất định ở chỗ .”
Hạ Quân mỉm như mỉm : “Tôi hiểu ý ông, nhưng nhà chúng cách nhà ông xa , huống hồ ông thường xuyên ở Viện nghiên cứu. Cứ để Loan Loan mỗi ngày sang chỗ ông dùng cơm, đó về nhà ngủ! Hoặc là, một tuần con bé ở nhà năm ngày, ở nhà ông hai ngày, hoặc là ông dứt khoát dọn sang nhà chúng ở cùng là ...”
Lý Quốc Chấn một mực phản bác: “Loan Loan trở về, sẽ ở Viện nghiên cứu nữa, dù muộn cũng sẽ về nhà! Phải , chẳng chúng sắp chuẩn hôn lễ ? Vậy khi hôn lễ diễn , con bé ở nhà bố đẻ mới đúng chứ?”
Hạ Quân chặn họng, nhất thời đáp , cảm thấy chút bực bội!
Không rõ vì lẽ gì lúc bà chỉ đòi cho bằng , cần phân biệt trái! Cứ Loan Loan về nhà bà ở, bà thích ở chung với Loan Loan!
Đến cả Chính Chính và Phỉ Phỉ cũng nhớ thím nhỏ của chúng!
---