Tôi là bác sĩ thú y - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-11-02 02:22:10
Lượt xem: 520

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ ga liên tỉnh về nhà chúng mất một giờ, bây giờ đang kẹt xe.

Để nhà Trần Dương thoải mái, đặc biệt gọi một chiếc MPV.

Mẹ chồng đang khoe khoang với ở hàng ghế rằng con trai bà bản lĩnh, thể an cư lập nghiệp ở thành phố lớn như thế .

Trong lời của bà, kiếm tiền trong nhà đều là Trần Dương, còn chẳng qua là kẻ ăn bám.

Nghe những lời khiến bực bội. Tôi xoa xoa thái dương, định chợp mắt một lát cho khuất mắt.

Điện thoại của nhân viên Tiểu Lý gọi đến.

"Chủ quán, làm bây giờ, hình như shipper lấy nhầm thuốc phối giống mà chị dặn ."

"Sáng em đến, thấy bàn hai gói thuốc đóng hộp, em cũng nghĩ nhiều..."

Tiểu Lý là nhân viên mới tuyển , mới làm hơn một tháng, mắc là chuyện bình thường.

Qua điện thoại, giọng cô bé như thể trời sắp sập.

Tôi an ủi cô bé một hồi, rằng sẽ giải quyết.

Hôm qua pha chế hai gói thuốc, một gói cho khách hàng chó St. Bernard, gói còn là cho nuôi bò, chỉ khác về liều lượng.

Thuốc của bò mà dùng cho chó, chẳng là khiến con ch.ó kiệt sức mà c.h.ế.t ?

Tôi vội vàng gọi điện cho khách hàng.

Thật may, gọi mãi mà nhấc máy.

Tôi soạn một tin nhắn giải thích tình hình, dặn tuyệt đối dùng thuốc cho chó.

Xong xuôi, gọi cho Tiểu Lý.

Bảo cô bé liên hệ với shipper, tìm địa chỉ khách hàng để gửi đúng thuốc.

Mẹ chồng tỏ hài lòng với việc cứ dùng điện thoại liên tục. Bà bĩu môi: "Cô chỉ là cái loại khám chữa bệnh cho súc sinh thôi, còn tưởng cô là bà chủ lớn đấy.”

"Còn thấy lớn đang ở đây ? Cô cũng để ý một chút, ở trò chuyện với lớn ."

Tôi kiên nhẫn giải thích với bà rằng chút trục trặc về thuốc men.

Không ngờ chồng càng chế giễu hơn: "Tôi thấy cô là đồ quá cứng nhắc, cô là bác sĩ thú y mà cứ tưởng là bác sĩ chính quy chắc? Dù gì cũng , xem qua loa là , dùng nhiều dùng ít gì khác biệt ?"

Tôi bất lực gật đầu, , chuyện đều theo .

Thấy vẻ nhu nhược của , chồng sướng đến mức cái đuôi sắp vểnh lên trời.

Chú của Trần Dương thậm chí còn với con trai : "Thấy , tìm vợ tìm như chị dâu con , chồng nấy."

Mẹ chồng đắc ý sờ chiếc vòng vàng to sụ tay, :

"Có là gì , lát nữa gặp họ con, sẽ chuyện để nó cho con làm ở công ty thằng Dương. Phúc lợi công ty nó lắm, lương hàng năm ít nhất cũng cỡ ."

Mẹ chồng xòe bàn tay , khoa tay múa chân một con .

Trong các con cháu đời , Trần Dương là thành công nhất, nghiệp đại học danh tiếng, công việc đàng hoàng và lương cao.

Mấy năm nay, chồng ít bóng gió yêu cầu chúng giúp đỡ họ hàng.

Tôi để ý, lặng lẽ mở camera giám sát lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/toi-la-bac-si-thu-y/chuong-2.html.]

Chiếc camera lắp cách đây lâu, vốn là để đề phòng chồng, Trần Dương hề .

Giờ về đến nhà.

Trong phòng khách còn một đàn ông khác, tay xách một chiếc túi ni lông màu đen.

Chắc hẳn đó là tên "1" nhắn tin cho Trần Dương hôm qua.

Hai lời nào, mà thẳng phòng ngủ chính.

Không nhầm , nhưng ngay khoảnh khắc bước phòng, đàn ông đó vòng tay véo mạnh m.ô.n.g Trần Dương.

Chậc...

Thì đàn ông khi tình cảm mặn nồng cũng như .

Rất nhanh, xe đến cổng khu dân cư.

Cả đoàn chúng xách túi lớn túi nhỏ cửa đơn vị.

Khi thang máy, tình cờ gặp Dì Vương ở căn hộ đối diện nhà .

Dì Vương ở đây trông con cho con trai, đang thiếu để trò chuyện.

Thấy chồng đến, dì lập tức nhiệt tình bắt chuyện.

Chỉ vài câu , hai thiết như chị em ruột, cảm giác như quen lâu.

Mãi đến khi chúng bước nhà, Dì Vương vẫn ý định rời .

Cả đoàn chúng nhẹ nhàng bước phòng khách.

Tôi phấn khích chỉ tay về phía cửa phòng ngủ chính.

Mẹ chồng hiểu ý, nhất định dành cho con trai bà một bất ngờ lớn.

Bà rón rén về phía đó.

còn đến cửa, thấy tiếng động bên trong:

"Chết tiệt, kích thích quá mất~"

"Bảo bối, dáng vẻ của làm tớ phát điên..."

Hành động mở cửa của chồng khựng .

Mặt bà biến sắc như ăn cứt.

Tôi giả vờ thấy, tiến lên nắm lấy tay nắm cửa, thì thầm:

"Mẹ ơi, thế, mở cửa ?"

Không ngờ chồng lập tức hất tay , kéo sang một bên, mặt đen như đ.í.t nồi :

"Tần Tố, chắc Dương đang nghỉ ngơi, chúng đừng làm phiền nó nữa. Mẹ đợi ở đây là , con đưa chú và các cháu khách sạn ."

Lúc , âm thanh bên trong phòng trở nên cao vút hơn:

"Không , , chịu nổi nữa ..."

"A~"

Loading...