Năm đó, khi bố  sinh , chính sách kế hoạch hóa gia đình còn  nghiêm.
Ông bà nội  bàn  tính ,  đem  vứt bỏ hoặc cho   nuôi, để bố   thể sinh thêm một đứa con trai.
Chính là dì út  giữ  mạng sống cho .
Dì khuyên nhủ bố  suốt một thời gian dài, còn lấy tiền của  đưa cho họ, để họ yên tâm nuôi .
Nếu   dì,  lẽ giờ   sớm thành một hồn ma vất vưởng xó xỉnh nào .
Tôi  xổm  chân tường, ngước  cửa sổ tầng hai  đóng đầy ván gỗ, trong lòng thầm thề:
“Dì ơi, chờ con. Con nhất định sẽ cứu dì  ngoài.”
05
Ăn cơm trưa xong, bà nội  đánh bài, ông nội thì  phòng khách rít điếu thuốc lào, mắt  rời cầu thang từ tầng một lên tầng hai.
Tôi cầm chổi lau nhà, giả vờ :
“Ông ơi, con qua phòng ông bà lau nhà nhé.”
Ông nội phun khói, giọng ậm ừ:
“Đi .”
Khi lau qua cái tủ nơi bà nội giấu tiền, tay  siết chặt cây lau.
Tôi chỉ  một cơ hội duy nhất để lấy  chứng minh thư của dì út.
Một tay  cầm cây lau, tay  len lén kéo cửa tủ.
Hộp đựng tiền  ở ngăn  cùng.
Hộp  khóa, chỉ  cái móc gài hờ.
Tôi mở , lật tìm thật nhanh – nhưng  thấy chứng minh thư của dì.
Tôi cuống cả lên, lục  lục , vẫn  thấy.
Trong lúc vội, cây lau nhà  ngã xuống đất.
Tôi cúi xuống nhặt, vô tình đá trúng hộp tiền, khiến nó xê dịch một chút.
Ngay khi ,  thấy một góc thẻ màu khác lộ  từ đáy hộp. 
Tôi lập tức nhận  – may quá, chứng minh thư của dì  kẹp  đáy hộp.
Tôi luồn tay , khẽ rút ,  rõ tên dì hiện  đó.
Tim  đập thình thịch, vội nhét tấm thẻ mỏng manh   túi áo,  chống cây lau bước  ngoài như   chuyện gì.
“Ông ơi, con lên thị trấn mua ít đồ dùng học tập, nhà  còn cần gì , để con mua luôn?”
Ông nội liếc  một cái, mặt lạnh như thường.
Tôi  ông ghét , mà  cũng chẳng ưa ông.
“Không cần. Đừng tiêu hoang phí,  về sớm nấu cơm.”
“Vâng.”
Rời khỏi nhà,  cắm đầu chạy.
Đoạn đường gần ba cây ,   chạy  , chỉ nửa tiếng  tới nơi.
Tôi tìm đến một tiệm photocopy, đưa chứng minh thư của dì cho ông chủ:
“Chú ơi, dì cháu cần bản  chứng minh để công ty dùng.”
Ông chủ  hỏi nhiều, “cạch” một tiếng, in  ngay.
Tôi nhận lấy, gấp  bỏ  túi áo bông,  tạt qua hiệu sách mua thêm hai cây bút và một cuốn vở.
Cuối cùng,  ghé tiệm thuốc, mua hai viên thuốc cảm mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/toi-la-anh-hung-cua-di/chuong-3.html.]
Đây chính là đạo cụ then chốt cho tối nay.
Trên đường về,   gặp bác tài xế xe máy  .
“Cháu gái,    nhờ xe về ?”
Mắt  sáng rỡ. Tôi đang đau đầu   làm  đưa dì  ga tàu, thì bác  xuất hiện.
“Bác ơi, dì cháu mua vé tàu tối nay ,  về gấp. Bác  thể tối giúp chở dì  ga huyện  ạ?”
Bác nhăn mày:
“Từ đây đến huyện hơn hai chục cây . Tối mà  xe máy, lạnh lắm, nhỡ dì cháu ốm thì ?”
Tôi khựng .  ,  chỉ lo dì trốn thoát, quên mất thời tiết giá rét .
Ngồi xe máy hơn hai mươi cây ,  chắc dì còn đủ sức để lên tàu.
Thấy  lúng túng, bác :
“Cháu gái, bác  thể gọi hộ một chiếc xe  chạy dịch vụ. Ra ga huyện hết tám mươi tệ thôi. Được ?”
Tôi gật đầu lia lịa. Quá  ý chứ!
Ở trang cuối cuốn vở mới,  ghi   điện thoại của bác, hẹn chín rưỡi tối xe sẽ tới.
Sau bữa tối,  chỉ cần gọi điện xác nhận nữa là xong.
06
Tôi   xe máy về, mà  bộ.
Trong tay  chỉ còn  ba trăm năm mươi tệ.
Số tiền  còn  dùng để trả phí xe, mua vé tàu cho dì.
Tôi sợ nếu tiêu lung tung, đến lúc dì  thật thì   đủ.
Tôi  chạy   hơn nửa tiếng, kịp về nhà  khi bà nội đánh bài xong.
Chứng minh thư trong túi , nhân lúc  vỏ chăn cho ông bà,  lặng lẽ  đặt   đáy hộp tiền.
Sau khi bà nội về, bà nhét tiền thắng bài  hộp.
Bà lấy  bộ tiền , đếm  đếm  hai .
Rồi  bưng hộp lên, rút chứng minh thư và điện thoại  kiểm tra, thấy  thứ còn nguyên, bà mới chịu   khỏi phòng, mặt hằm hằm quát   nấu cơm.
Tối đó,  làm hai món một canh.
Ông bà  thích ăn rau xào, hai  gắp lia lịa, chẳng mấy chốc dọn sạch cả đĩa.
Hai viên thuốc cảm mạnh   nghiền thành bột, lặng lẽ trộn hết  đĩa rau xào .
Ăn xong  lâu, ông bà  thấy buồn ngủ.
Mới hơn tám giờ, cả hai  trở về giường.
Tôi rón rén dùng điện thoại bàn gọi cho bác xe máy:
“Bác ơi, xe lo xong ?”
Bác  sang sảng:
“Xong , chín rưỡi xuất phát, bác chờ cháu ở đầu làng.”
“Cảm ơn bác nhiều ạ!”
Tôi kích động gác máy,  phòng bố  lấy hộp đồ nghề, từ  gối lôi  bản photo chứng minh thư cùng ba trăm năm mươi tệ,  xuống bếp lấy thêm hai cái bánh bao  giấu ông bà, lặng lẽ bước lên lầu, tới cửa phòng dì út.
Trong phòng truyền  tiếng nức nở nghẹn nào,  mà lòng  thắt .
Tôi khẽ gõ cửa,  bắt đầu cạy khóa.