Tôi Chấp Nhận Sắp Xếp Nhưng Anh Lại Khóc - Khương Nguyện & Tưởng Trầm Châu - Chương 501: Lời hẹn ước nửa năm
Cập nhật lúc: 2025-11-27 17:04:45
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6faOPXua5A
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Nguyện gì, tiếp tục men theo tường, trán mồ hôi lạnh rịn lấm tấm.
Thấy cô im lặng, chị Anh hiểu ý cô.
Sau khi Khương Nguyện thành bài tập hôm đó và giường, chị Anh giúp cô lau mồ hôi, ngoài định chuẩn thức ăn cho cô.
Vừa bước khỏi phòng bệnh, chị thấy Tưởng Trầm Châu ngay ở cửa.
Xem đó một lúc .
Chị Anh khẽ : "Thưa ."
Tưởng Trầm Châu gật đầu, chị Anh đành : "Cô Khương xuống, chắc ngủ ."
"Tôi ."
Chị Anh dám hỏi thêm, liền rời .
Tưởng Trầm Châu qua ô cửa kính thấy Khương Nguyện nhắm mắt ngủ say. Gương mặt khi ngủ của cô lộ rõ vẻ mệt mỏi và yếu ớt tái nhợt, khiến hàng lông mày cô càng thêm đen và trầm.
Một lát , Tưởng Trầm Châu , lên phòng bệnh lầu.
Đứa bé bé xíu, ngoan ngoãn yên trong lồng ấp, ngạc nhiên là lời.
Tưởng Trầm Châu cứ thế bên cạnh bé một lúc lâu.
Khi Diệp Lang Ngọc đến, bà thấy Tưởng Trầm Châu đang cúi lưng.
Bà bước , thấy ánh mắt Tưởng Trầm Châu dành cho đứa bé, ánh mắt đó vô cùng phức tạp.
"Có nên bế đứa bé qua cho Khương Nguyện xem ?" Diệp Lang Ngọc theo bản năng khẽ, cả đời từng hạ giờ đây vẻ thận trọng.
Tưởng Trầm Châu nhớ đến sự im lặng của Khương Nguyện lúc nãy, khẽ : "Tạm thời ."
Khương Nguyện thấy đứa bé .
Tai nạn lấy một thứ gì đó trong Khương Nguyện.
Trên cô giờ đây thêm những nét mong manh nhưng kiên quyết, như thể một viên pha lê dễ vỡ, chạm là tan.
Tưởng Trầm Châu chợt hiểu , thể quản Khương Nguyện.
Không ai thể quản .
Từ Thẩm Độ đây, đến chính bây giờ, đều như .
Khương Nguyện viện ba tháng mới cuối cùng thể xuất viện.
Ngày xuất viện, đúng ngày Tết ông Công ông Táo (Tiểu Niên).
Xe nửa đường, bên ngoài trời bắt đầu đổ tuyết lớn.
Khương Nguyện trong xe, tuyết lớn dần che khuất tầm qua cửa kính, thu ánh mắt.
Xe chạy thẳng về biệt thự Vịnh Trăng Khuyết. Khương Nguyện bước xuống xe, đàn ông khoác chiếc áo khoác cashmere dày lên cô.
Khương Nguyện đầu . Ba tháng qua, Tưởng Trầm Châu hề ngơi nghỉ, chạy chạy giữa bệnh viện và công ty, gần như mỗi tối đều ngủ trong phòng bệnh.
Khương Nguyện thức dậy vệ sinh khát nước, chỉ cần cô bất kỳ động tĩnh nhỏ nào, luôn thể phát hiện ngay lập tức.
cũng luôn tránh về chuyện cô rời .
Khương Nguyện vì thế cũng nhắc đến.
Chị Anh bước xuống từ chiếc xe khác, tay bế đứa bé ba tháng tuổi.
Đứa bé , lúc lẽ vì đột nhiên đến một nơi mới, cái đầu nhỏ xoay qua xoay khắp nơi, trông tò mò và đáng yêu.
Vừa thấy Khương Nguyện, bé kêu lên, chồm về phía Khương Nguyện.
Khoảnh khắc , gió tuyết dường như ngưng , đều về phía Khương Nguyện, chờ đợi phản ứng của cô.
Diệp Lang Ngọc bước xuống xe cuối cùng, thấy cảnh , bà : "Tiểu Bảo bế một chút mà."
Chị Anh phụ họa: " , đúng , con nít là thế, dù ở giai đoạn nào cũng quấn . Đường."
Vừa trêu đùa đứa bé, thăm dò tiến gần Khương Nguyện.
Khương Nguyện thu ánh mắt, bước nhanh nhà , "Tôi mệt , lên lầu ngủ một lát."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/toi-chap-nhan-sap-xep-nhung-anh-lai-khoc-khuong-nguyen-tuong-tram-chau-ehml/chuong-501-loi-hen-uoc-nua-nam.html.]
Vừa lúc tránh bàn tay nhỏ đang vung loạn xạ của bé về phía .
Tất cả cúi đầu, dám vẻ mặt của Tưởng Trầm Châu.
Các khớp ngón tay của Tưởng Trầm Châu khẽ co bên hông, cuối cùng cũng gọi Khương Nguyện .
Ngược là bé như ý, mím môi nhỏ , "Oa" một tiếng òa lên.
Khương Nguyện, bước phòng khách, dừng chân , môi mím chặt, run rẩy vì dùng quá nhiều sức.
cuối cùng cô cũng đầu .
Không dám đầu.
Sợ rằng chỉ cần đầu, cô sẽ dứt bỏ nữa.
Cô hề ngoái , thẳng lên lầu, như chạy trốn xông phòng ngủ, đóng sầm cửa .
Ngay giây tiếp theo, cô buông dựa cửa, từ từ trượt xuống bệt sàn.
tiếng của đứa bé dường như xuyên qua gian, đ.â.m thẳng và lặp lặp màng nhĩ cô.
Khương Nguyện bịt tai, trong lòng tràn ngập cảm xúc bi quan.
Cô nghĩ, lẽ cô bệnh .
Dưới lầu.
Tưởng Trầm Châu bế đứa bé đang ngừng, dỗ dành một cách thuần thục một lát, bé mới chịu nín , nắm chặt ngón tay của buông, đôi mắt đen láy xinh vẫn đọng nước mắt, chằm chằm , miệng phát những tiếng y a vô nghĩa.
Như thể đang tố cáo sự vô tình của .
Tưởng Trầm Châu chạm nhẹ mũi bé, khẽ : "Đừng trách , chỉ là bệnh thôi."
Sau khi phòng khách, Tưởng Trầm Châu giao đứa bé cho Diệp Lang Ngọc.
Mấy tháng nay, Diệp Lang Ngọc thường xuyên đến chăm sóc đứa bé, thái độ của bà đối với Khương Nguyện cũng dịu phần nào.
Khương Nguyện vẫn khách sáo với bà như , ý định xích gần quan hệ giữa hai .
Cô như thể kháng cự tất cả ở bên ngoài. Vẫn vẫn , nhưng chỉ duy trì sự hòa nhã bề ngoài, tự cô lập tất cả cảm xúc thật của .
Mối quan hệ của cứ thế đóng băng.
Phòng trẻ em chuẩn xong xuôi, nhưng đứa bé còn quá nhỏ, buổi tối chỉ thể ngủ cùng chị Anh.
Đêm.
Tưởng Trầm Châu tắm xong ở phòng khác, khi bước phòng ngủ, Khương Nguyện đang ghế sofa cạnh cửa sổ, thẫn thờ ngoài.
Phòng ngủ giữ ấm, cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ dài tay mỏng. Mái tóc cắt tỉa suốt mấy tháng dài đến ngang eo. Thoạt , cả cô như một yêu tinh trong đêm tối, dường như thể hóa thành làn khói mà biến mất bất cứ lúc nào.
Tưởng Trầm Châu từ đến nay gì nấy, chỉ riêng với Khương Nguyện thì thể đạt gì.
Anh tới, khẽ : "Không ngủ ?"
Khương Nguyện gật đầu: "Ngủ ngay đây."
Cô dậy tránh , tự xuống giường, nhắm mắt .
Ngoan ngoãn như một con rối dây.
Cổ họng Tưởng Trầm Châu cuộn lên, cảm giác bất lực từng dâng lên trong lòng, biến thành sự giận dữ như thể nuốt chửng .
Anh , thẳng đến phòng làm việc, và liên hệ với bác sĩ tâm lý.
Đối phương thở dài: "Tổng giám đốc Tưởng, cô Khương vốn trầm cảm sinh, giờ rõ ràng bệnh tình nặng hơn, nhưng cô hợp tác điều trị, cũng bó tay. Anh là hiểu cô nhất, chắc hẳn cô gì nhất, hãy cố gắng đáp ứng cô , chiều theo cô . Khi tâm trạng cô hơn, lẽ cô sẽ sẵn lòng chấp nhận những điều cô đang chống đối."
Tưởng Trầm Châu nghĩ thầm, sẽ .
Anh quả quyết nghĩ, Khương Nguyện về bản chất là một vô cùng cố chấp, cô sẽ dễ dàng thỏa hiệp.
Cúp điện thoại, Tưởng Trầm Châu một trong phòng làm việc suốt đêm.
Và hút t.h.u.ố.c suốt cả đêm.
Sáng hôm .
Anh rời phòng làm việc, trở về phòng ngủ.
Khương Nguyện đang vệ sinh cá nhân trong phòng tắm. Tưởng Trầm Châu, cách một cánh cửa kính, bóng phản chiếu cửa, dùng một giọng điệu vô cùng bình tĩnh : "Nửa năm, nhiều nhất là nửa năm, đợi em hồi phục vết thương, ở... tùy em."