Tưởng Trầm Châu giống như một làn gió xuân, rằng sự vuốt ve lơ đãng của sẽ gây hậu quả gì.
Cũng giống như một câu bình thường của khuấy động bao sóng gió trong lòng Khương Nguyện.
Anh đợi cô, chỉ đơn giản là đợi cô.
Không thêm điều kiện lý do gì khác.
Tưởng Trầm Châu nâng hạng ghế của cô lên khoang hạng nhất, mấy ngày nay quá mệt mỏi, Khương Nguyện lên máy bay chịu nổi, ngủ .
Không qua bao lâu, máy bay rung lắc, Khương Nguyện định mở mắt, bên tai vang lên giọng quen thuộc khiến cô an tâm: “Không , em ngủ tiếp .”
Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai cô để trấn an, Khương Nguyện thấy giọng Tưởng Trầm Châu, liền yên tâm ngủ tiếp.
Tưởng Trầm Châu phụ nữ nửa mặt chăn che khuất, cau chặt mày, lông mi run rẩy yên, giống như một loài động vật nhỏ cẩn thận, run rẩy trốn ở nơi mà nó tưởng là an .
Rất ngoan ngoãn.
Tưởng Trầm Châu , sự ngoan ngoãn chỉ là nhất thời, phụ nữ bản tính ương ngạnh, mục tiêu rõ ràng, sẽ dễ dàng xây dựng mối ràng buộc lâu dài và mật với bất kỳ ai.
Tưởng Trầm Châu chống cằm quan sát nửa khuôn mặt lộ ngoài của phụ nữ, một lúc lâu, ánh mắt vượt qua cửa sổ, về phía xa.
Khi Khương Nguyện tỉnh , cô ở xe.
Mở mắt , thứ đầu tiên cô thấy là Quý Văn đang lái xe, trong lúc ngẩn , giọng của Tưởng Trầm Châu truyền đến bên tai.
Lần rõ ràng, giống như ảo giác nửa tỉnh nửa mê lúc nãy: “Đến Dung Thành .”
Khương Nguyện mới phát hiện nửa đang tựa lòng đối phương.
Cô cũng cử động.
Trong gian chật hẹp, chỉ tiếng Tưởng Trầm Châu thỉnh thoảng lật tài liệu nhỏ.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên , vầng sáng ấm áp mật bao bọc lấy những ngón tay rõ khớp xương của , trắng hồng, là một bàn tay nuông chiều, vô cùng nhưng thiếu sức mạnh.
Khương Nguyện chằm chằm bàn tay đó đến xuất thần, thậm chí hề khi nào đàn ông gập tài liệu .
Một lúc lâu .
“Đang nghĩ gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/toi-chap-nhan-sap-xep-nhung-anh-lai-khoc-khuong-nguyen-tuong-tram-chau-ehml/chuong-435-bat-chap-tat-ca.html.]
Tưởng Trầm Châu hỏi như vu vơ, Khương Nguyện hồn, mở miệng : “Cô Tạ dự định rời khỏi Phương Ảnh, tự lập thương hiệu riêng.”
Cô tại điều với Tưởng Trầm Châu, nhưng cô luôn điều gì đó để bỏ qua những cảm xúc trào dâng trong lòng.
Tưởng Trầm Châu ừ một tiếng, phân tích cho cô những lợi ích và bất lợi khi Tạ Thư rời khỏi Phương Ảnh.
Cuối cùng, kết luận: “Sự phát triển của Phương Ảnh về cơ bản dừng ở đây, Vivian trọng dụng , công tư bất phân, nội bộ thương hiệu hỗn loạn, chỉ dựa Tạ Thư, thể cứu vãn . Rời khỏi Phương Ảnh, bắt đầu , hẳn là một sự phá vỡ để tái sinh.”
Khương Nguyện gật đầu, như một học sinh giỏi chăm chú lắng .
Tưởng Trầm Châu kéo một lọn tóc của cô nghịch: “Sao, hứng thú khởi nghiệp ?”
Khương Nguyện nhắm mắt : “Tạm thời .”
Tưởng Trầm Châu là truy hỏi đến cùng, cô tâm sự nên cũng hỏi nhiều, tiếp tục xem tài liệu.
Chiếc Maybach lái khu chung cư Dương Quang.
Khương Nguyện bước xuống xe, nhận vali từ tay Quý Văn, vài bước, đầu .
Cửa sổ xe mở rộng, Tưởng Trầm Châu cũng đang cô.
Ánh nắng xiên chiếu con ngươi của , đôi mắt vốn lạnh lùng sâu thẳm giờ dường như thêm vài phần tình cảm.
Có khoảnh khắc, Khương Nguyện bất chấp tất cả để đ.á.n.h cược một .
Cô từ từ buông tay kéo vali, định nhấc chân bước về phía đàn ông, thì đột nhiên tiếng còi ‘bíp’ vang lên, khiến cô chợt tỉnh!
Đang là buổi trưa, ánh nắng gay gắt, nhưng gần như ngay lập tức, lưng Khương Nguyện ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cô một nữa đối diện với đôi mắt của Tưởng Trầm Châu, lùi hai bước, nhanh chóng rời .
Cô thật là điên , mới nảy ý nghĩ bất chấp tất cả theo .
Nhìn bóng dáng Khương Nguyện cầu thang tối tăm nuốt chửng , Tưởng Trầm Châu cau mày.
Vừa , Khương Nguyện gì với ?
Không câu trả lời.
Tưởng Trầm Châu nâng cửa sổ xe: “Đến công ty.”
________________________________________