TỘI ÁC DƯỚI LỚP MẶT NẠ - Chap 4: Giữa ranh giới sợ hãi và đam mê

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-28 11:41:21
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi còn kịp phản ứng, thì bước về phía hiện trường. Tôi theo – trong lòng hỗn độn giữa sợ hãi và phấn khích đến kì lạ.

Tôi ngớ 1 lúc thì 1 giọng cất lên :

– “Toàn bộ giáo viên và học sinh liên quan rời khỏi khuôn viên trường ngay lập tức!” – Một cảnh sát trẻ cạnh loa phóng thanh, giọng vang dội giữa sân trường.

Cảnh Hạo khoanh tay lưng, ánh mắt quét một vòng căng thẳng. Anh lệnh cho cấp :

– “Hướng dẫn từng lớp cổng, báo hiệu trưởng sơ tán bộ học sinh trong vòng 15 phút. Khu nhà thể dục lập tức phong tỏa. Không ai bén mảng tới.”

– “Rõ, đội trưởng!” – các sĩ quan lập tức tản làm việc.

Hiệu trưởng – mặt trắng bệch như tờ giấy – từ hành lang chạy xuống, thở gấp:

– “Chúng … chúng nên làm gì bây giờ?”

Cảnh Hạo lạnh lùng đáp:

– “Cho học sinh nghỉ học một tuần. Cảnh sát sẽ phối hợp với nhà trường điều tra nội bộ. Không một ai phát ngôn với báo chí nếu sự cho phép.”

– “V-Vâng… Tôi hiểu …”

Âm thanh loa phóng thanh vẫn vang lên khắp sân trường, chen lẫn tiếng bước chân gấp gáp, tiếng gọi hỗn loạn. Học sinh lũ lượt về. Chỉ mới sáng nay, nơi đây vẫn còn rộn rã tiếng – giờ thì, yên lặng đến rợn . Sau khi sơ tán cũng gần 1 tiếng đồng hồ....

9h45 - Sáng

Bên trong phòng thể chất – nơi hiện trường đang phong tỏa – Hàn Mặc chuẩn một phòng bên cạnh để thẩm vấn năm học sinh cuối cùng còn trong danh sách: những thuộc câu lạc bộ vẽ của thầy Lý.

Gồm: Nhựt Hoàn, Tiểu Mỹ, Lâm Nam, Lâm Phong… và .

Phỏng vấn từng .

Người đầu tiên – Tiểu Mỹ xuống run rẩy ngừng. Hàn Mặc rút khăn giấy đẩy về phía cô:

– “Bình tĩnh, chỉ hỏi vài câu. Em tên gì?”

– “Tiểu… Tiểu Mỹ…” – cô lắp bắp, mắt đỏ hoe. – “Em… em gì hết… Em chỉ… qua nhà thể dục thôi…”

– “Em là thành viên CLB vẽ, đúng ?”

– “Dạ… . dạo gần đây em xin nghỉ vì ốm… Em hôm qua… thật mà…” – cô nấc lên. – “Em… dám … Em mơ thấy máu… thấy cả ánh mắt của thầy… trời ơi…”

Hàn Mặc ép. Anh gật đầu nhẹ, cho cô rời khỏi phòng.

Người thứ hai – Nhựt Hoàn Cậu bước mồ hôi nhễ nhại, áo ướt sũng.

– “Tên là gì ?”

– “Hoàn… Nhựt Hoàn…”

– “Quan hệ của với thầy Lý như thế nào ?”

– “Thầy… với tụi em. … nhưng gần đây cãi với Lâm Phong… Có … thầy đập cả bảng vẽ của Phong…”

– “Cậu thấy gì bất thường hôm qua ?”

– “Không… rõ… Em về lúc 5h kém…”

– “Có thấy gì?” - Giọng trầm

– “Có… tiếng thầy la. Rồi im bặt. Em sợ nên luôn…” – Hoàn gần như ngất, tay ôm đầu run lẩy bẩy.

Người thứ ba – Lâm Nam Khác với Hoàn, Nam khá bình tĩnh. đôi mắt vẫn giấu nổi sự mệt mỏi.

– “Cậu mâu thuẫn giữa thầy Lý và ai trong CLB ?”

– “Có. Lâm Phong. Nó luôn cãi thầy. Có suýt đánh . Thầy ghét nó lắm… ai trong CLB cũng .”

– “Cậu mặt chiều hôm qua ?”

– “Không. Em nghỉ học thêm. hôm qua chỉ Phong với thầy…”

Người thứ tư – Lâm Phong Phong bước , mặt lạnh tanh. chỉ một vài câu hỏi, vẻ mặt đó biến mất. Cậu đập bàn, hét:

– “Mấy đứa đổ hết lên đầu ?! Tụi nó ưa nên vu khống đó!”

Hàn Mặc dậy, ánh mắt sắc lẹm:

– “Ngồi xuống. Ở đây ai cần hét. Cảnh sát xử bằng cảm xúc.”

– “Tôi giết! Tôi chỉ… chỉ cãi với ổng thôi! Có ổng xé tranh của mặt cả lớp… …”

Giọng Phong nghẹn . Cậu thụp xuống ghế, tay vò tóc:

– “Tôi vẽ cả đêm… vì ổng… để chà đạp. g.i.ế.c … Tôi… giết…”

Không khí trở nên nặng nề.

Hàn Mặc ghi chú , cho Phong ngoài.

Người cuối cùng –

– “Lại gặp nhóc .... thám tử tập sự... ” - Anh đánh nhẹ đầu bằng cây bút

– “Ahh, đau.... Anh làm em đau đó....” – Tôi khan, tỏ vẻ bực dọc .

Hàn Mặc thở dài nhẹ :

– “Tại nhóc tham gia CLB vẽ?”

Tôi đáp thật:

– “Vì một bức tranh trong game. Em vô tình vẽ cảnh ám sát, và thầy Lý thấy. Ban đầu em từ chối. đó thầy đưa em cuốn sách trinh thám cổ… một bản dịch hiếm. Em cưỡng .”

Hàn Mặc vài giây, bất lực thở dài :

– “ Nghiện trinh thám đến thế ? .”

Tôi nhẹ và gật đầu , đó hỏi tiếp : " Mà , nghĩ Lâm Phong là hung thủ ? "

 

Anh mở to mắt nhẹ , thoáng 1 chút ngạc nhiên :

" Không , đoán chỉ là học sinh mới tuổi dậy thì thôi, dù nữa.... nhờ nhóc điều tra cho , manh mối gì gọi cho sư phụ của nhóc "

 

Tôi ngớ " sư phụ ? "

Anh nhẹ nhắc khéo " Cảnh hạo đó "

Tôi gật đầu đó rời .

Tôi quanh một lượt, thấy Lâm Phong một bên cây bàng dãy hành lang cũ, ánh mắt lạc lõng.

Tôi bước vội cầm điện thoại bật ghi âm đó bỏ túi, vội vàng cũng dè dặt. Đơn giản là… nắm tâm lý cần một như kẻ g.i.ế.c .

– “Cậu mệt ?” – Tôi hỏi, giọng thấp nhưng chân thành.

Phong liếc , ánh mắt ban đầu đầy đề phòng. chỉ vài giây , sự căng cứng trong dường như tan dần.

Có lẽ… vì duy nhất ném cái tên trong phòng tra hỏi.

 

– “Cậu nghĩ là hung thủ?” – Phong hỏi , khô khốc.

– “Tôi nghĩ nếu là hung thủ, kiểu đó với cảnh sát. Thẳng thắn… nhưng toan tính.”

Phong khẽ, nụ méo mó.

– “Vậy là giỏi đấy. Hay chỉ đang cố tìm nhân vật chính cho kịch bản của ?”

– “Không. Tôi chỉ đang cố hiểu. Và cần giúp hiểu.”

Cậu im lặng một lúc. Rồi thở dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/toi-ac-duoi-lop-mat-na-icne/chap-4-giua-ranh-gioi-so-hai-va-dam-me.html.]

– “Tôi với thầy Lý… một cuộc chuyện mà nếu , sẽ hiểu tại hôm nay là cái tên đầu tiên lôi .”

HỒI TƯỞNG: CUỘC ĐỐI ĐẦU GIỮA LÂM PHONG VÀ THẦY LÝ – một ngày

Phòng CLB mỹ thuật vắng tanh.

Ánh sáng cuối ngày chiếu xiên qua rèm cửa tạo những bóng đổ dài bất thường sàn gạch.

Thầy Lý ném mạnh tập tranh lên bàn.

– “Cậu nghĩ đây là nghệ thuật ? Những thứ ám ảnh bệnh hoạn xứng đáng trưng bày.” – giọng thầy lạnh như thép.

Phong im, tay siết chặt.

– “Chúng là cảm xúc thật của em. Không giống những bức tranh đầy hoa lá màu mè của mấy đứa khác.”

– “Tôi dạy để đem thứ cảm xúc đen tối đó tra tấn xem.”

– “Thì thầy chỉ đào tạo những đứa học trò vẽ theo ý thầy.” – Phong gằn giọng.

Thầy Lý nhướng mày:

– “Cậu nên nhớ ai là giúp mặt ở đây, ai là xin cho suất đặc cách từ phòng hướng nghiệp.”

Phong khinh:

– “Thầy xin giúp gì hết. Thầy chỉ em tô điểm cho bảng thành tích CLB, ?”

– “Nếu còn thái độ , sẽ loại khỏi CLB ngay lập tức.” – giọng thầy đanh .

Phong tiến lên một bước, mắt long lên:

– “Thầy thể cắt đứt giấy chứng nhận, nhưng thể cắt đứt tư duy. Rồi sẽ ngày thấy thầy thật sự là ai.”

QUAY LẠI HIỆN TẠI

Lâm Phong chống hai tay lên hàng rào lan can, mắt sân bóng phía xa.

– “Thầy Lý sợ những gì trong vùng kiểm soát. Còn thì... sợ.”

– “Hoặc ít nhất... tưởng là .”

Tôi gì. Đôi khi im lặng là thứ duy nhất đủ để khiến ai đó thấy cô độc.

– “Cảm ơn vì lắng .” – Phong khẽ .

Sau đó , gửi file thu âm cho Hàn Mặc và nhắn với như :

- Có lẽ hung thủ ''

Ngay đó Hàn Mặc nhắn :

- uh , chắc r , haizz ca khó thật , mà phòng y tế với , nhờ m 1 chút

- ok " nhắn "

đó qua phòng y tế - nơi mà phỏng vấn , bước phòng thì thấy sư phụ - Cảnh Hạo và Hàn Mặc lật 1 tài liệu

 

  "Chào 2 " - cất ngang khí u ám từ cả hai

Cảnh Hạo thấy thì vui vẻ mặt : " Nhóc tới , xuống , nhờ 1 chút :

Sau đó , và cả 2 ông đều lật hồ sơ vụ án .... để điều tra

Chiều hôm đó - 5h30 ... ba gọi cho - Hàn Mặc :

-Thằng La Hán ở đó con ? - Ba giọng lo lắng "

-Có , thưa chú.... chúng cháu đang tìm tài liệu 1 chút.. - Giọng Hàn Mặc nghiêm nghị "

- Người về hết mà nó còn về nữa.... với cả trường nó xảy án mạng nữa.... mau bảo nó về ngay - Giọng cha lo lắng

- Vâng , chú - Vừa thì cúp luôn , làm bất ngờ "

+Về thôi " Anh sang với và Cảnh Hạo "

5h40 - Cảnh Hạo chở và Hàn Mặc về nhà của chúng

Trời tối đen như mực. Bữa cơm ánh đèn huỳnh quang vàng nhạt càng làm thứ thêm u ám – như một sân khấu đang diễn cảnh chia ly giữa những sống và kẻ chết.

Ba, , Hàn Mặc quanh bàn. Không ai gì.

Tiếng muỗng va thành chén – khẽ đến mức cũng khiến tim thót lên. Mẹ gắp cho miếng trứng, tay bà run.

– “Con ăn …,” – nhỏ. “Sáng giờ chắc ăn gì…”

Tôi gật đầu, nhưng cổ họng nghẹn cứng. Mỗi thìa cơm như nuốt cùng một cục đá.

Ba , ánh mắt nặng trĩu. Ông đặt đũa xuống, gằn từng chữ:

– “Từ mai, mày nghỉ mấy trò cho ba.”

Giọng ông to, nhưng nóng như lửa táp mặt.

– “Đừng tưởng cái mác ‘thám tử nhí’ là ho. Người c.h.ế.t thiệt ngoài đời giống mấy cái phim mày coi ! Máu , c.h.ế.t im. Mày tao với mày ngày ... nhận xác con về ?”

Tôi toan cãi, nhưng kịp mở miệng, nắm lấy tay , mắt rưng rưng:

– “Nghe lời ba con… Hôm nay tin, tim như rớt khỏi ngực. Tới giờ vẫn còn sợ con chuyện. Con còn nhỏ lắm La Hán , mới lớp mười thôi con ơi…”

Tôi cắn môi. Ngực đau nhói, như thứ gì đó cố đè xuống trái tim .

– “Không con liều lĩnh. Cũng vì con làm hùng…” – khẽ. “Chỉ là… từ nhỏ, con thích những câu hỏi mà ai trả lời . Những cái c.h.ế.t lãng quên. Những bỏ phía …”

Ba đập mạnh tay xuống bàn:

– “Thích thì cũng giới hạn! Mày cảnh sát! Không ai ép mày dấn vô mấy thứ m.á.u me kinh tởm đó cả!”

Không khí nổ tung như bùng lên giữa mâm cơm.

Tôi rút lời nào. Tôi thẳng mắt ba – đầu tiên – như một đàn ông thực sự.

– “Nếu con là ở đó… nếu một ngày nào đó chính con giết, thì con … cũng ai đó như con, ngoảnh mặt làm ngơ.”

Cả nhà lặng . Đũa rơi xuống nền gạch kêu “cạch” một tiếng khô khốc.

Lúc , Hàn Mặc mới cất giọng. Trầm, chắc, và đượm một chút buồn:

– “Chú … thiệt cháu cũng từng cấm nó. bữa nay, tận mắt thấy cách nó phản ứng… cháu mới hiểu, nó là thằng bé chỉ chơi trò phá án.”

Anh một lúc lâu, sang ba :

– “La Hán trực giác . Đầu óc nhanh. Và cái quan trọng nhất… là nó trái tim.”

Ba im lặng. Mẹ lau nước mắt, vẫn níu lấy tay bàn.

– “Con sẽ chịu trách nhiệm cho nó trong mỗi bước ,” – Hàn Mặc tiếp tục. – “Cháu thà cho nó bước sự thật cùng con… còn hơn để nó lén lút mà vùi dập bởi chính đam mê nuôi lớn từ nhỏ.”

Ba vẫn . ánh mắt bớt giận, chỉ còn chất chứa hàng vạn lo toan.

Tôi lên tiếng – chậm rãi, nhưng chắc chắn như một lời thề:

– “Con chọn điều để làm hùng. Mà là vì nếu làm, con còn là chính nữa.”

 

 

 

 

 

Loading...