TỘI ÁC DƯỚI LỚP MẶT NẠ - Chap 3 : Bắt tay với Tử Thần

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-26 17:18:59
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

– “Anh là... ai...?” – Tôi lắp bắp hỏi, giọng run kìm .

Người đàn ông mặt trả lời ngay. Ánh đèn nhợt nhạt từ trần nhà rọi xuống khuôn mặt ông – nhăn nheo, già nua, đôi mắt trắng đục đầy mệt mỏi.

– “Là bảo vệ trường,” ông đáp, giọng khàn như than cháy dở. “Và mày – mày đang cản trở công việc của cảnh sát đấy, nhóc.”

Tôi kịp phản ứng thì ông bảo vệ nắm lấy tay , kéo lùi về phía .

– “Biến khỏi đây! Đây chỗ mày chơi trinh thám !” – ông gằn giọng, nhưng giấu nổi run sợ. “Tao làm bảo vệ hơn chục năm... bao giờ thấy cảnh tượng nào như vầy…”

Tôi gạt tay ông . Muốn thêm một chút. Chỉ một chút nữa thôi...

giọng quen thuộc, đầy tức giận vang lên phía lưng , như một gáo nước lạnh tạt thẳng mặt:

– “LA HÁN! MÀY MUỐN TỰ HUỶ HẢ?!” - Giọng gấp gáp như sơ tán nhiều rời khỏi đây

Tôi .

Anh Hàn Mặc – thở dốc vì chạy, mặt đỏ gay vì tức giận – ngay cửa nhà thể dục. Anh lao tới, giật mạnh khỏi tầm mắt thi thể.

– “Anh bảo mày ở yên mà! Mày nghĩ đây là cái gì? Trò chơi ?!” – Anh gào lên, giọng còn kiềm chế. “Đây là án mạng thật, La Hán! Một c.h.ế.t thật! Mày hiểu ?!”

Tôi lặng . Cổ họng nghẹn , câu nào.

Tôi từng thấy Mặc như – một Hàn Mặc lạnh lùng, luôn điềm tĩnh, nay run rẩy và mất bình tĩnh đến thế.

– “Xin ...” – lẩm bẩm, như thể lời đó chẳng nghĩa lý gì.

Ngay lúc “WÍU—WÍU—WÍU—!”

Tiếng còi cảnh sát vang lên ngoài cổng trường, chát chúa, sắc lạnh. Học sinh giãn , các thầy cô chạy tới hướng dẫn. Cánh cổng chính mở, ba chiếc xe cảnh sát trườn , tiếng lốp rít nền bê tông.

Cửa xe mở. Một đàn ông mặc áo khoác đen bước xuống, cao lớn, ánh mắt sắc như d.a.o mổ.

– “Cảnh Hạo đến …” – ai đó thì thầm lưng .

 

Chiếc xe cảnh sát dừng phanh gấp cổng nhà thể dục. Một đàn ông bước – cao lớn, nghiêm nghị, đôi mắt sắc như lưỡi d.a.o mổ.

Hàn Mặc thoáng ngẩn :

– “Cảnh Hạo?!”

Người đó gật đầu, bước tới bắt tay Hàn Mặc.

– “Lâu gặp, đội trưởng Hàn. Tôi báo vụ án nên lao đến.”

– “Không ngờ cũng mặt ở đây.”

Tôi phía , nép . khi cái tên “Cảnh Hạo”, tim thắt . Ba năm , từng gặp – lúc đến điều tra một vụ mất tích gần khu sống. Tôi khi đó chỉ là một thằng nhóc tò mò, nhưng ánh mắt lạnh lùng và phong thái của in sâu trong trí nhớ .

Cảnh Hạo đưa mắt quanh – và bắt gặp . Anh nhíu mày.

– “Cậu là… La Hán, ? Chúng từng gặp thì ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/toi-ac-duoi-lop-mat-na-icne/chap-3-bat-tay-voi-tu-than.html.]

Tôi gật đầu, tim đập thình thịch.

– “Phải… ba năm …”

Anh bật nhẹ, bắt tay :

– “Lớn ha. Vẫn còn tò mò về các vụ án ?”

Tôi đỏ mặt:

– “Vẫn còn... nhiều.”

Hàn Mặc chen , phần bối rối:

– “Hai quen ?”

– “Lần đó điều tra vụ bé gái mất tích. Thằng nhóc lén theo dõi cả buổi, hỏi đủ thứ như thám tử nhí. Tôi ấn tượng lắm.”

Cảnh Hạo sang  bắt tay thì ánh mắt chợt ánh lên tia tò mò.

– “La Hán, vẫn còn hứng thú với các vụ án chứ?”

Tôi gật đầu ngay, chút do dự.

– “Có ạ. Em... thêm. Muốn tìm hiểu… thật sự.”

Hàn Mặc ngoắt :

– “Anh hỏi nó câu đó làm gì?”

Cảnh Hạo khoanh tay, mỉm :

– “Tôi cho tiếp cận vụ án một chút.”

– “Anh đùa đấy ?” – Hàn Mặc nhíu mày, giọng hạ thấp nhưng căng như dây đàn. – “Nó chỉ là học sinh! Đây là vụ án mạng thật, tiểu thuyết game điều tra!”

– “Tôi .” – Cảnh Hạo bình thản. – “ cũng thấy… ánh mắt của nó, giống hệt lúc mới nghề. Lúc chai sạn bởi m.á.u và tang thương.”

– “Anh nghĩ điều đó là lý do đủ để lôi nó vụ án ?” – Hàn Mặc gắt. – “Cậu là em . Tôi cho phép.”

– “Thế để .” – Cảnh Hạo hạ giọng, mắt sắc như dao. – “Tôi chịu trách nhiệm. Nếu chuyện gì xảy , gánh. Còn – Hàn Mặc – giữ thằng bé trong lồng kính đến bao giờ?”

Không khí đột ngột nặng như chì. Hàn Mặc c.h.ế.t lặng vài giây, nắm tay siết chặt. Tôi cảm nhận từng đợt căng thẳng lan giữa hai – một là cảnh sát cẩn trọng, một là thợ săn bản năng.

Tôi tưởng họ sẽ đánh đến nơi.

, Hàn Mặc buông một câu khẽ nhưng đầy sát khí : 

– “Tùy ... nhưng đừng để thấy thằng nhóc   tổn thương, nếu nó thương.... tính sổ với

Cảnh Hạo mỉm  nhẹ nhưng đầy uy lực. Anh mặc kệ Hàn Mặc và   sang , vỗ nhẹ vai:

– “Từ giờ, trò chơi của chúng thêm một thám tử ...”

 

 

Loading...