TỘI ÁC DƯỚI LỚP MẶT NẠ - Chap 1 : Tôi Chỉ Muốn Phá Án, Nhưng Cuộc Sống Muốn Tôi Ngủ Sớm
Cập nhật lúc: 2025-06-25 17:47:16
Lượt xem: 14
Tôi là La Hán – một học sinh trung học bình thường, chí ít là trong mắt . Sáng học, tối về nhà, thi thoảng mua mì tôm khuyến mãi ở tiệm tạp hoá đầu ngõ. Trên danh nghĩa, gì khác biệt với những đứa bạn cùng lớp – cũng làm bài tập, cũng thở dài vì kiểm tra, cũng giả vờ khi thầy cô hỏi “ai xung phong lên bảng.”
khi cánh cửa phòng đóng , và màn đêm buông xuống… Tôi còn sống trong thế giới nữa. Tôi đắm thế giới của những vụ án lời giải. Nơi mà từng vết m.á.u vương thảm trải sàn thể kể cả một tấn bi kịch.
Cái nơi mà ánh mắt, giọng , lời dối – là những manh mối quan trọng hơn cả dấu vân tay vả – kẻ vô hình trong cuộc sống thật – làm duy nhất sự thật.
Không ai . Không ai hiểu. Tôi thích chia sẻ vì sợ cho rằng kỳ quặc, ám ảnh, hoặc tệ hơn... vấn đề về tâm lý. Sách trinh thám là tất cả với . Từng trang giấy, từng cú twist, từng lời khai của nghi phạm như đang gõ thẳng tim – thì thầm, gào thét, thách thức.Tôi để giải trí. Tôi để cảm thấy ... còn sống và chúng là mục đích sống của ....
Với , manh mối là nhịp tim. Lời khai là chiếc thang dẫn đến sự thật. Và sự thật, là thứ duy nhất khiến phát điên giữa thế giới nhạt nhẽo .
Tối nay, như bao đêm khác, co chân chiếc ghế cũ, mắt dán màn hình điện thoại. Một game phá án đang đến hồi kết. Ba nghi phạm, hai lời dối, một mạng mất… và – ngoài cuộc – đang lật tẩy tất cả.
– “La Hán! Mười một giờ hơn đó con, mai còn kiểm tra sử ?” – tiếng vọng từ phòng bếp, cắt ngang khoảnh khắc sắp lật mặt hung thủ.
Tôi lén liếc đồng hồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/toi-ac-duoi-lop-mat-na-icne/chap-1-toi-chi-muon-pha-an-nhung-cuoc-song-muon-toi-ngu-som.html.]
11:17
“Tệ thật. Hung thủ thì thấy, mà cái đồng hồ phản chủ .”“ - Tôi thở dài...
– “Dạ , con sắp xong … còn nghi phạm cuối thôi!” – đáp, giọng gấp gáp như thể cảnh sát ngoài đời thật đang chờ báo cáo từ .
Vài giây , ngang qua cửa phòng, vài nhịp thở dài:
– “Cứ như con làm việc cho đội hình sự . Mau ngủ ! Hung thủ thật thì cũng chạy , nhưng nếu con thức khuya kiểu thì... cái đầu óc con sẽ là thứ g.i.ế.c đầu tiên.”
Tôi khẽ vì nào cũng mỗi ngày , nhấn nút "Thoát trò chơi." nhưng chẳng hiểu , cảm thấy câu đùa của … là sự thật đáng sợ.
Sự im lặng khi thoát game còn lạnh hơn cả gió đêm rít ngoài cửa sổ.. Một phần trong mở , kết thúc. phần còn – phần gọi là “bản năng sống” – thì chỉ buông xuôi, nhắm mắt, và giả vờ thế giới ngoài xác c.h.ế.t nào.
Tôi mở mắt bật dậy, lấy bộ đồng phục treo mắc, gấp gọn để sáng mai cuống cuồng tìm kiếm. Mọi thứ vẫn diễn như thường lệ – chỉ khác là... cảm giác mai sẽ còn là một ngày bình thường nữa.
Tôi điều đó từ . Chỉ là… một thứ trong gió đêm hôm nay khiến thấy gai sống lưng. ngoài cửa sổ, trời tối đen như một sân khấu đang chuẩn kéo màn.
Và chẳng hề rằng...
buổi sáng mai, sẽ chính thức bước lên sân khấu – với tư cách khán giả, mà là chơi trong một trò chơi c.h.ế.t .