Tình Yêu Sét Đánh - Chương 5: Buổi Tối Ấm Áp Bắt Đầu Từ Một Tin Nhắn

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-26 11:22:37
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Cả buổi chiều hôm đó, Khả Hân làm việc trong trạng thái như đang trôi giữa đám mây bông – mềm, nhẹ, và... mơ hồ. Cô không dám nhìn thẳng vào đồng hồ treo tường vì mỗi lần làm vậy là lại nhớ ánh mắt anh – ánh mắt vừa kiên định, vừa dịu dàng khi ôm cô vào lòng.

“Tôi chỉ cần một người.”

Câu nói ấy như đ.â.m sâu vào tim, khiến cô vừa cảm động vừa sợ hãi. Cô không muốn tin, nhưng cũng không dám phủ nhận... rằng mình đang bắt đầu yêu anh – một cách hoàn toàn không kiểm soát.

Khi mọi người tan ca, cô nán lại sắp xếp tài liệu thì điện thoại rung lên.

[Số lạ]

“Tôi đang ở dưới hầm gửi xe. Xuống đây.”

Cô nhíu mày, ngập ngừng. Nhưng chưa kịp phản hồi, tin nhắn tiếp theo đến:

“Tôi biết cô vẫn đang ở văn phòng. Còn không xuống, tôi lên đón.”

Cô thót tim. Lập tức tắt máy tính, chạy vào thang máy, tim đập thình thịch.

Khi đến bãi đỗ xe, một chiếc Mercedes màu xám bạc bóng loáng đỗ sẵn bên lề, cửa xe tự động mở ra. Tống Duy Phong ngồi trong, ánh đèn phản chiếu lên hàng mi dài, sống mũi thẳng và khuôn mặt không biểu cảm.

“Lên xe.” – Anh nói, không cho cô thời gian phản đối.

“Anh định đưa tôi đi đâu?” – Cô hỏi nhỏ, vừa đóng cửa xe.

“Ăn tối.”

“Tôi còn... chưa chuẩn bị gì…”

“Cô không cần chuẩn bị. Tôi đói. Và tôi muốn ăn với cô.” – Anh liếc sang.

Cô im lặng. Mặt đỏ như cà chua chín.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tinh-yeu-set-danh/chuong-5-buoi-toi-am-ap-bat-dau-tu-mot-tin-nhan.html.]

...

Nhà hàng hôm đó là một nơi yên tĩnh, không quá sang trọng như cô tưởng, mà ấm cúng với ánh đèn vàng và những bản nhạc jazz nhẹ nhàng.

Họ ngồi đối diện nhau. Anh gọi món rất tự nhiên, như đã quá quen thuộc. Còn cô thì vụng về gắp rau xà lách, đôi đũa suýt rơi khỏi tay khi ánh mắt anh dừng lại trên môi cô.

“Cô lúc ăn nhìn cũng ngốc nghếch như lúc ngã.” – Anh nói nửa trêu, nửa dịu dàng.

“Anh thật sự… thích trêu tôi lắm đúng không?” – Cô đỏ mặt, lí nhí.

“Không. Tôi chỉ thích cô.” – Anh buông nhẹ.

Tĩnh lặng bao trùm. Đôi mắt cô ngước lên, bắt gặp ánh mắt anh, như cả thế giới chỉ còn lại hai người.

Sau bữa tối, trên đường đưa cô về, anh bất ngờ dừng xe trước một tiệm bánh nhỏ. Gió đêm mát rượi lùa qua tóc cô khi họ đứng cùng nhau trước quầy.

“Anh cũng ăn đồ ngọt sao?” – Cô ngạc nhiên.

“Chỉ khi tâm trạng tốt.” – Anh đáp gọn.

“Vậy bây giờ… tâm trạng anh tốt?” – Cô mỉm cười.

Anh không đáp. Chỉ nhìn cô rất lâu, rồi nói một câu khiến tim cô như ngừng đập:

“Cô có thể khiến tôi dịu đi. Mà trước giờ... chẳng ai làm được điều đó.”

Đêm hôm đó, khi anh đưa cô về trước cổng khu trọ, không có cái ôm nào, không có cái hôn vội vã. Chỉ là một cái nhìn thật sâu – đủ để cô đem theo cả đêm vào giấc ngủ.

Và ở tầng cao của một căn hộ xa hoa trong thành phố, Tống Duy Phong đứng bên cửa sổ, mắt nhìn ánh đèn ngoài phố, tay vẫn còn giữ tờ hóa đơn thanh toán bữa tối.

"Em đúng là sét đánh… rồi để lại cả vết bỏng trong tim tôi."

Loading...