Chương 29: Tắt Tiếng TV – Mở Tiếng Rên Của Em
Đêm Đà Lạt se lạnh.
Căn phòng khách chỉ bật đèn vàng dịu, ánh sáng từ màn hình TV nhấp nháy trên gương mặt hai người.
Một bộ phim tình cảm đang phát cảnh nam chính hôn nhẹ trán nữ chính, nhạc nền du dương.
Khả Hân tựa đầu vào vai Tống Duy Phong, quấn chăn mỏng, tay cầm ly socola nóng.
Cô khẽ hỏi:
“Anh có thấy phim này lãng mạn không?”
Anh không trả lời. Chỉ khẽ xoay đầu sang, nhìn cô trong vài giây, rồi…
hôn cô.
Không phải hôn trán như nam chính.
Mà là hôn môi, ngấu nghiến, đầy thèm khát.
“Phong…”
“Anh không chịu nổi nữa. Em thơm quá… mềm quá…
Và em vừa rên khẽ. Nhớ không?”
“Em đâu có…”
“Em rên… như gọi anh vào giữa em.”
Anh kéo chăn ra, để lộ bộ váy ngủ mỏng tang cô đang mặc.
Ngay trên sofa, anh đẩy cô nằm ngửa, hai tay giữ chặt đùi cô, kéo quần nhỏ xuống khỏi mắt cá chân.
“Phim cứ phát. Nhưng anh muốn tắt tiếng.”
“Để làm gì…?”
“Nghe tiếng em rên cho rõ.”
Anh cúi xuống, lưỡi lướt nhanh qua khe mềm của cô, mút từng chút như đang uống nước ngọt.
Cô rướn người, tay bấu sofa:
“Ưm… a… chỗ đó… đừng…”
“Không có ‘đừng’. Có ‘sâu hơn’ không?”
Anh l.i.ế.m sâu vào, rồi bất ngờ đưa 2 ngón tay vào trong, xoay đều, ấn trúng điểm G, khiến cô cong cả người lên.
“Phong… em… chảy hết rồi…”
“Vậy để anh uống hết…”
Anh b.ú đến khi cô gần như mất tiếng, mới ngẩng lên, môi ướt át.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tinh-yeu-set-danh/chuong-29-tat-tieng-tv-mo-tieng-ren-cua-em.html.]
“Ngồi lên anh.”
“Sofa sẽ dính nước…”
“Dính em thì mới đáng nhớ.”
Cô quỳ lên sofa, ngồi xuống cậu nhỏ đang cứng như đá, cảm nhận nó tiến sâu vào từng tấc da thịt.
Anh giữ eo cô, nâng lên – hạ xuống – cảm giác va chạm vang vọng trong căn phòng im lặng.
“Nhanh hơn được không…?”
“Muốn nhanh thì rên to.”
“A… sâu quá rồi…”
“Em vừa gọi ai?”
“Tống Duy Phong…”
“Lớn lên.”
“Tống Duy Phong!”
Anh cười, thúc mạnh hơn, đến khi sofa chao đảo.
TV vẫn chiếu, nhưng mắt cả hai dán vào nhau.
“Phim này tệ quá…”
“Sao?”
“Không có cảnh nào l.à.m t.ì.n.h như chúng ta.”
Cô bật cười, rồi gục vào vai anh, thở đứt quãng:
“Tối mai xem tiếp phim nhé…”
“Ừ. Nhưng không cần mở tiếng.
Chỉ cần mở chân em là đủ.”
Anh cúi xuống, lưỡi lướt nhanh qua khe mềm của cô, mút từng chút như đang uống nước ngọt.
Cô rướn người, tay bấu sofa:
“Ưm… a… chỗ đó… đừng…”
“Không có ‘đừng’. Có ‘sâu hơn’ không?”
Anh l.i.ế.m sâu vào, rồi bất ngờ đưa 2 ngón tay vào trong, xoay đều, ấn trúng điểm G, khiến cô cong cả người lên.
“Phong… em… chảy hết rồi…”
bạn thấy như thế nào nè...!