Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Cả tuần làm việc căng thẳng trôi qua, Khả Hân tưởng như quen với việc thì thầm, bàn tán, ánh thiếu thiện cảm... Thế nhưng, sự lạnh nhạt từ chính bản cũng bắt đầu khiến cô thấy lạc lõng.
Đến chiều thứ Sáu, khi đang dọn bàn chuẩn về, trợ lý của tổng giám đốc xuất hiện với một tấm vé máy bay:
“Tổng giám đốc bảo đưa cái cho cô. Chuyến bay khởi hành trong vòng 3 tiếng.”
“Cái gì …?”
“Chuyến nghỉ dưỡng riêng của hai . Và : ‘Em cần gật đầu. Anh chuẩn thứ. Chỉ cần theo là đủ.’”
…
Ba giờ , tại một khu resort cao cấp bên biển, biệt thự hướng mặt trời lặn, gió biển lồng lộng, Khả Hân vẫn hết bàng hoàng khi “bắt cóc” đến đây.
Cô tựa lan can, biển mênh mông, lòng khẽ run rẩy. Đột nhiên, một vòng tay ấm áp choàng lấy eo cô từ phía .
“Em mệt đúng ?” – Giọng trầm thấp sát bên tai.
Cô nghiêng đầu dựa vai , giọng nhẹ như gió biển:
“Em thấy xứng đáng với tất cả những gì cho…”
“Vậy em nghĩ xem…” – Anh xoay cô đối diện, mắt khóa chặt mắt cô. “… cần gì ở em ngoài sự hiện diện ?”
Cô câm nín. Chỉ ngước đàn ông – với ánh mắt dịu dàng hiếm hoi chỉ dành cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tinh-yeu-set-danh/chuong-12-em-thuoc-ve-toi-khong-can-ly-do.html.]
“Từ bây giờ, ai chạm đến em, cũng ai phép khiến em tổn thương, kể cả bản em.”
Anh cúi xuống. Lần , nụ hôn còn là dịu dàng e dè – mà là khẳng định.
Anh hôn sâu, hôn dồn dập, như thể cả tuần qua kìm nén đủ . Cô rướn theo phản xạ, đáp bằng tất cả khát khao cô chôn giấu.
Tay luồn qua lớp áo sơ mi mỏng manh, theo sống lưng cô, kéo sát thể . Mỗi cử động như đang đánh thức một phần cảm xúc cô từng .
Anh bế cô lên – dễ dàng như nâng một đóa hoa mềm mại. Đặt cô xuống giường, chăn gối trắng tinh phủ đầy hoa hồng. Đôi mắt khẽ tối khi đôi môi ửng đỏ vì hôn đến tê dại.
“Hân… nếu em sợ, sẽ dừng.”
“Đừng dừng…” – Cô thì thầm. “Hãy cho em cảm nhận rõ rằng… em thật sự thuộc về .”
Không còn ranh giới, còn cách. Những chiếc cúc áo cởi tung. Làn da hòa ánh đèn dịu nhẹ. Mọi xúc cảm vỡ òa như ngọn sóng đêm tràn bờ…
Họ yêu – chỉ bằng xác thịt, mà là bằng cả những giằng xé, những vết thương đang dần lành trong vòng tay của đối phương.
...
Đêm đó, giữa thở gấp gáp và làn da ấm nóng, ghì lấy cô, trán chạm trán, giọng khàn đặc:
“Em là của . Không ai khác.”
Cô rơi nước mắt – nhưng là đầu tiên, nước mắt của hạnh phúc.