CHƯƠNG 7: CƯ DÂN MẠNG ĐỒN ĐÃ KẾT HÔN
Chuyến “trốn chạy khỏi showbiz” kéo dài hai ngày, nhưng đủ để Hạ Vy cảm nhận trọn vẹn sự bình yên mà lâu rồi cô chưa từng có. Không tiếng gõ cửa dồn dập của phóng viên, không những ánh đèn flash chớp nháy… Chỉ có cô và anh, cùng nhịp thở hòa vào đất trời.
Thế nhưng, bình yên thường ngắn ngủi. Và sóng gió thì chẳng bao giờ báo trước.
Sáng thứ ba.
Điện thoại cô rung không ngừng. Tin nhắn từ bạn bè, đồng nghiệp, và… cả những người không quen biết đổ dồn về.
“Vy! Có thật hai người đã đăng ký kết hôn rồi không?”
“Tấm ảnh đó là gì vậy? Váy trắng? Lễ đường?!”
“Chúc mừng chị! Nhưng cũng sốc quá trời!”
Cô mở mạng xã hội. Trang nào cũng đang lan truyền một bức ảnh chụp từ xa – trong đó, Hạ Vy mặc váy trắng tinh khôi, bước ra từ một cánh cổng gỗ cùng Lâm Duy trong bộ vest sáng màu. Cảnh vật rất giống… căn nhà gỗ họ vừa ở.
[HOT TREND] – CẶP ĐÔI CEO VÀ TRỢ LÝ ĐÃ BÍ MẬT VỀ CHUNG MỘT NHÀ?
#LâmDuyHạVy #CướiRồi
Hạ Vy choáng váng.
Căn hộ của anh.
“Làm sao lại có ảnh đó?” – Cô thở hổn hển, giọng vẫn còn hoang mang.
“Chắc ai đó đã theo dõi. Em không cần lo, anh sẽ cho người xử lý.”
“Nhưng… mọi người đều tin là chúng ta kết hôn rồi…”
Lâm Duy im lặng một lúc.
Sau đó, anh tiến lại gần, ánh mắt sâu như đại dương:
“Vậy… em có muốn tin đồn đó thành sự thật không?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh. Tim như ngừng đập trong vài nhịp.
“Anh nói gì cơ?”
Anh không trả lời. Chỉ cúi người, mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp nhung đỏ – nhỏ gọn nhưng sang trọng. Khi mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn lấp lánh, đơn giản nhưng thanh lịch.
“Vy, anh từng nói anh sẽ bảo vệ em. Giờ… anh muốn bảo vệ em như một người chồng thật sự.”
Cô ngỡ ngàng, tay run rẩy, mắt ướt nhòe.
“Anh không sợ em chưa sẵn sàng sao?”
“Anh sợ em không đồng ý. Còn lại… anh chẳng sợ gì cả.”
Cô rơi nước mắt. Nhưng lần này là nước mắt hạnh phúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tinh-yeu-dinh-menh-tapc/chuong-7-cu-dan-mang-don-da-ket-hon.html.]
Cô gật đầu. Và khoảnh khắc chiếc nhẫn lồng vào ngón tay áp út ấy… là lúc trái tim hai người chính thức thuộc về nhau – không chỉ trong tình yêu, mà trong cả định mệnh.
CHƯƠNG 8: LÊN KẾ HOẠCH CẦU HÔN
Dù Hạ Vy đã gật đầu trong giây phút xúc động, nhưng với Lâm Duy – người đàn ông luôn chỉn chu và hết mình trong mọi chuyện – một cái gật đầu trong căn phòng yên tĩnh chưa đủ. Anh muốn nhiều hơn thế. Một lời đồng ý trước ánh sáng, trước mọi người, và trước chính trái tim cô – không chỉ vì cảm động, mà vì thật lòng.
Tại phòng họp bí mật tầng 35, M&D Tower.
“Chúng ta cần một buổi dạ tiệc. Sang trọng, nhưng tinh tế. Không quá phô trương, nhưng phải khiến mọi người nhớ mãi.”
“Chủ đề?”
“Love is Destiny. Tình yêu là định mệnh.”
Đội sự kiện ngớ người – chưa bao giờ Tổng giám đốc đích thân chỉ đạo chi tiết một buổi tiệc như thế. Nhưng ánh mắt anh lúc ấy… nghiêm túc hơn bất kỳ thương vụ nào.
Một tuần sau. Buổi tối tại nhà hát cổ – nơi từng là ký ức đẹp nhất với anh và cô.
Khách mời được mời danh nghĩa là dự một lễ vinh danh thành tựu của M&D, nhưng không ai ngờ buổi tiệc hôm đó là bước ngoặt đời người của một người đàn ông lạnh lùng… và một cô gái từng chỉ là trợ lý.
Hạ Vy được mời đến dự với tư cách “người hỗ trợ nội bộ”, nhưng vừa bước vào khán phòng, cô đã thấy mọi ánh mắt hướng về mình.
Rồi ánh đèn vụt tắt. Sân khấu sáng lên.
Lâm Duy bước ra.
Anh mặc vest trắng, mắt nhìn thẳng về phía cô giữa dãy ghế.
“Có người từng nói với anh rằng, tình yêu không thể định sẵn. Nhưng em đã chứng minh điều ngược lại.”
Anh giơ tay, ra hiệu cho cô bước lên sân khấu. Cô bối rối, tim đập như trống trận.
“Em… lên đây đi, Vy.” – Giọng anh dịu dàng nhưng chắc nịch.
Cô bước từng bước, giữa hàng trăm cặp mắt, không phải với sợ hãi, mà là một niềm tin kỳ lạ.
Khi cô vừa đứng đối diện anh, màn hình lớn phía sau bật sáng – chiếu những khoảnh khắc đời thường của hai người: cùng ăn sáng, cùng trốn khỏi thành phố, cùng cười trên sân thượng căn nhà gỗ…
Cô rơi nước mắt.
Lâm Duy quỳ xuống.
Chiếc nhẫn lần nữa được đưa ra, lần này không còn là gấp gáp hay bất ngờ.
“Anh từng không tin vào định mệnh. Cho đến khi em bước vào đời anh.”
“Làm vợ anh nhé, Hạ Vy?”
Cô gật đầu. Không một giây do dự.
Cả khán phòng vỡ òa trong tiếng vỗ tay. Hoa rơi từ trần nhà, nhạc nhẹ cất lên. Còn cô, trong vòng tay anh, thì thầm:
“Định mệnh của em… là anh.”