TÌNH YÊU ĐỊNH MỆNH - CHƯƠNG 1: GẶP NHAU TRONG MỘT NGÀY MƯA
Cập nhật lúc: 2025-06-28 05:24:46
Lượt xem: 5
TỰA TRUYỆN: TÌNH YÊU ĐỊNH MỆNH
Tác giả: Mr. Bin
CHƯƠNG 1: GẶP NHAU TRONG MỘT NGÀY MƯA
Hạ Vy ngồi thẫn thờ trong quán cà phê quen, mắt cô dõi theo làn mưa ngoài khung cửa kính. Sài Gòn mùa này thật lạ, nắng vừa chói chang buổi sáng, chiều đã đổ mưa xối xả như muốn rửa trôi cả những mộng tưởng còn dang dở.
Cô đang chờ một cuộc phỏng vấn việc làm – hy vọng cuối cùng sau hàng tá đơn xin việc không lời hồi đáp. Cô gái 24 tuổi vừa ra trường, đẹp dịu dàng như sương sớm, nhưng cuộc đời không ưu ái bất kỳ ai chỉ vì nhan sắc.
"Xin lỗi, ghế này có ai ngồi chưa?"
Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng nhưng lại cuốn hút đến kỳ lạ cất lên khiến cô giật mình. Hạ Vy ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông trước mặt – vest đen, áo sơ mi trắng, khí chất như bước ra từ một tạp chí thời trang.
"À… chưa ạ," cô lúng túng.
Anh ngồi xuống đối diện cô, gõ nhẹ laptop, ánh mắt liếc thoáng qua cô nhưng không một lời xã giao nào thêm. Lạnh lùng đến đáng sợ… nhưng lại khiến tim Hạ Vy đập nhanh hơn bình thường.
Khoảnh khắc ấy, cả hai không biết rằng… họ vừa bước vào một câu chuyện mà số phận đã sắp đặt.
Gần một tiếng trôi qua, người từ phía công ty tuyển dụng vẫn chưa tới. Hạ Vy thấp thỏm, lòng như có kiến bò.
"Chờ ai sao?" – giọng anh lại vang lên, lần này là sự quan tâm không che giấu.
"Vâng… tôi có cuộc phỏng vấn. Nhưng họ chưa đến..."
Anh nhìn cô, ánh mắt trầm ngâm. Rồi bất chợt: "Em tên gì?"
Cô thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng không thấy phản cảm. "Hạ Vy. Còn anh?"
"Anh là Lâm Duy – CEO của Tập đoàn M&D."
(Cô suýt đánh rơi điện thoại.)
"Chuyện gì… anh nói lại đi ạ?"
"Đúng rồi. Và buổi phỏng vấn em chờ nãy giờ là do anh sắp xếp." – Anh mỉm cười, nụ cười hiếm hoi nhưng đầy mê hoặc.
Chiếc ô tô sang trọng dừng lại trước một nhà hàng kiểu Pháp. Lâm Duy – người đàn ông luôn lạnh lùng với mọi thứ, hôm nay lại chủ động mời một cô gái mới gặp đi ăn tối.
"Anh làm vậy... có hơi bất thường không?" – Cô khẽ nói, mắt nhìn ra ngoài cửa kính.
"Vì em là bất thường trong cuộc đời anh."
Câu nói khiến tim Hạ Vy chệch một nhịp.
Và tối đó, trong ánh nến mờ ảo, tiếng violin nhẹ nhàng… là lần đầu tiên anh chạm vào tay cô, nắm lấy, không buông.
Không phải tình yêu sét đánh. Mà là tình yêu định mệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tinh-yeu-dinh-menh-tapc/chuong-1-gap-nhau-trong-mot-ngay-mua.html.]
CHƯƠNG 2: BƯỚC QUA GIỚI HẠN
Lâm Duy không phải là kiểu đàn ông thích vướng bận cảm xúc. Anh luôn lý trí, luôn kiểm soát, và tuyệt đối không bao giờ để ai bước vào thế giới riêng của mình. Nhưng Hạ Vy – cô gái với ánh mắt trong veo ấy, lại như một làn gió khiến bức tường băng của anh xuất hiện vết nứt.
“Công việc tạm thời không quan trọng. Anh muốn em làm trợ lý riêng cho anh.”
Câu nói khiến Hạ Vy tưởng mình nghe lầm.
“Em ạ?”
“Anh cần một người bên cạnh. Em thông minh, đủ bình tĩnh. Và đặc biệt, ánh mắt em rất thật. Anh tin được.”
Cô bối rối, nhưng cũng gật đầu. Vì lý do gì ư? Vì cô muốn thử bước vào thế giới của anh – người đàn ông lạ lùng và đầy cuốn hút này.
Hai tuần sau. Văn phòng Tổng giám đốc.
“Duy, anh gọi em?” – Hạ Vy nhẹ nhàng gõ cửa, tay cầm tập hồ sơ.
Lâm Duy ngẩng lên. Anh nhìn cô từ đầu đến chân – bộ váy ôm sát khiến dáng người cô trở nên dịu dàng nhưng cũng đầy nữ tính. Cô không nhận ra, trong mắt anh lúc này, đã có điều gì đó khác.
“Em có biết... mỗi ngày, anh lại thấy mình để tâm đến em nhiều hơn không?”
Cô sững sờ.
“Anh không nên nói vậy với nhân viên của mình.” – Cô thì thầm.
“Vậy thì anh sẽ từ chối vai trò Tổng giám đốc trong 5 phút. Lúc này đây, anh chỉ là một người đàn ông... đang yêu.”
Lời anh nói vừa dứt, khoảng cách giữa hai người cũng biến mất. Anh tiến lại gần, kéo nhẹ tay cô. Hạ Vy run rẩy. Nhưng cô không lùi. Vì... trái tim cô cũng không còn giữ được khoảng cách nữa.
Đôi môi anh chạm vào cô – nhẹ nhàng, nhưng đầy khao khát. Nụ hôn như muốn xóa tan mọi giới hạn lý trí. Cô không phản kháng. Tay cô siết lấy cổ anh, để rồi phút chốc, cả hai như hòa tan vào hơi thở của nhau.
Tối hôm đó, cô không về nhà.
Sáng sớm.
Chiếc áo sơ mi trắng trên cơ thể Hạ Vy rộng thùng thình, là của anh. Lâm Duy bước ra từ phòng tắm, mái tóc còn ướt, ánh mắt đầy dịu dàng.
“Em không hối hận chứ?” – Anh hỏi, ngồi xuống cạnh giường.
Hạ Vy nhìn anh. Không trang điểm, không phòng bị. Chỉ là một người con gái vừa đánh rơi trái tim vào tay định mệnh.
“Không. Nếu có... thì là vì em sợ, sẽ yêu anh quá nhiều.”
Anh siết chặt cô vào lòng, thì thầm:
“Vậy thì anh cho phép em yêu anh. Yêu đến cùng.”