Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong khi Hạ Vân Thanh và Dương Quang đang dùng bữa thì trong bãi đậu xe của tập đoàn Thiên Niên Kỷ, chiếc xe sang xịn của Trần Quân Nghị vẫn đỗ trong bãi đỗ.
Anh như thế trong bao lâu. Một tay đặt vô lăng, tay còn gác lên thành cửa sổ xe, giữa các ngón tay gầy mảnh là ánh sáng đỏ lập lòe của điếu thuốc.
Công ty quy định cho phép hút thuốc trong bãi đậu xe, đến khu vực riêng. Thế nhưng hôm nay , vị lãnh đạo cao nhất tập đoàn vi phạm quy định.
Dù thì cũng chỉ còn mỗi cái xe của , nó cháy thì cứ cháy.
Sau khi rít một cuối, ném điếu thuốc xuống đất, lấy điện thoại, ấn gọi cho Lê Nhu.
- Cậu chủ. – Giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.
- Ừm, Vân Thanh về ?
- Chưa ạ.
Trần Quân Nghị cắn môi, ném chiếc điện thoại lên ghế phụ rút một điếu thuốc. Anh thường xuyên hút, chỉ dùng khi đầu óc quá căng thẳng và làm gì.
Qua hết năm phút , chiếc xe mới chầm chậm tiến về phía cổng. Anh dừng , đưa tay hiệu gọi bảo vệ đến gần và dặn bãi đỗ dọn tàn thuốc.
- Uống cà phê. – Trần Quân Nghị rút vài tờ tiền trong ví, đưa cho bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tinh-yeu-cua-nguoi-dan-ong-tung-bat-nat-toi/chuong-95-hai-ke-that-tinh-1.html.]
- Cảm ơn tổng giám đốc. Anh lái xe cẩn thận ạ. – Bảo vệ cúi đầu, nhận lấy tiền bằng cả hai tay.
Sau khi chiếc xe vượt qua cổng lớn, bảo vệ nhanh chóng chạy bãi đỗ. Quy định là quy định, nhưng đàn ông đó là chủ của tòa nhà , thể làm bất cứ điều gì thích.
Cho dù đưa tiền thì với tư cách là nhân viên của , bảo vệ vẫn vui vẻ làm mà hề kêu ca bởi vốn dĩ mức lương của họ cao hơn những nơi khác nhiều.
- Đây, chia . – Anh bảo vệ chia tiền cho các đồng nghiệp ngay khi .
- Không ông chủ buồn bực chuyện gì mà ở đến tận bây giờ mới , còn hút một đống thuốc nữa. – Một bảo vệ trẻ lên tiếng, mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
- Giống thất tình , chứ tập đoàn vẫn đang làm ăn khấm khá mà. – Một chen .
Chiếc xe lao nhanh con đường ngập tràn ánh đèn neon, như một con sư tử hung mãnh xé toạc màn đêm. Chẳng mấy chốc, lối khu nhà giàu hiện .
Sau khi đỗ xe, Trần Quân Nghị sải bước biệt thự. Anh nới lỏng cà vạt. Gương mặt âm u như trời sắp mưa của khiến các cô hầu gái rụt rè sợ hãi.
Chỉ Minh Nguyệt là dám ngẩng đầu . Tuy quần áo chút nhàu nhĩ, cúc áo cổ hở hai cái nhưng vẻ nhếch nhác đó mang đến sức quyến rũ kỳ lạ đối với cô.
- Cậu chủ ăn tối ạ? Tôi sẽ hâm nóng thức ăn. – Lê Nhu theo lưng và hỏi.
- Không cần. – Anh đáp và nhanh chóng lên lầu. Anh tâm trạng để ăn. Cơn giận khiến gần như mắc nghẹn, nuốt trôi gì.
Sau khi tắm gội, xuống sân, lòng vòng, cốt ý đợi trong lòng về. Nếu đoán lầm, hẳn là cô ăn uống với gã đàn ông mà cô nhắn tin thương nhớ. Cứ nghĩ tới là đầu bốc khói.