Sau khi dân xoa dầu và cảnh sát trẻ sửa khớp trật thì chân của Hạ Vân Thanh đỡ đau, tuy nhiên, cô vẫn tập tễnh.
Khoảnh khắc thấy nhóm cảnh sát truy đuổi tên cướp , dân cũng yên tâm tản về nhà dùng nốt bữa tối dang dở, giao Hạ Vân Thanh cho họ.
Sau khi lệnh cho cấp đưa tên cướp về đồn để thẩm vấn, Dương Quang cầm những chiếc túi xách đến gần Hạ Vân Thanh lúc đang cúi , săm soi vết xước chiếc xe máy mới.
- Cô ơi, cô xem túi của là cái nào? – Anh dịu dàng lên tiếng.
- À, . – Cô vội ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm , thế giới dường như chỉ còn họ, những âm thanh xung quanh nhạt dần.
Rất nhiều năm trôi qua, nhưng những đường nét đặc trưng khuôn mặt cả hai vẫn còn nguyên vẹn nên họ dễ dàng nhận .
Dương Quang sửng sốt và cứ ngỡ đang mơ. Người con gái cùng lớn lên trong con hẻm nghèo nàn năm xưa giờ đang mặt . Cô bé đen nhẻm, gầy gò giờ đây trở thành một thiếu nữ trắng trẻo, xinh .
- Anh… là Dương Quang ? – Hạ Vân Thanh mấp máy môi.
- Vân Thanh, là đây. – Anh xúc động, gật đầu.
- Ồ, hóa là quen của , đội trưởng? Chân cô thương đấy, xem cần đem cô bệnh viện ? – Anh cảnh sát trẻ nhanh nhảu lên tiếng.
Nghe , Dương Quang vội vàng đặt những chiếc túi xuống. Anh xổm xuống, toan vén váy Hạ Vân Thanh lên để xem.
Thế nhưng, đôi tay chỉ dừng trong khoảnh . Anh nhận giữa và cô một bức tường vô hình ngăn cách.
Họ trưởng thành và thời gian xa cách quá lâu khiến mối quan hệ giữa cả hai chẳng còn thiết đến mức bỏ qua những tiểu tiết. Và cô cảm thấy khó chịu với sự đụng chạm của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tinh-yeu-cua-nguoi-dan-ong-tung-bat-nat-toi/chuong-93-not-chu-sa-thoi-nien-thieu-1.html.]
- Cho xem vết thương ? – Anh ngước cô, khẽ hỏi.
Hạ Vân Thanh lúng túng gật đầu, chủ động kéo tà váy lên, để lộ vết sưng nơi cổ chân và những vết trầy xước đang rướm m.á.u nơi cẳng chân.
- Em lấy túi của , đưa em bác sĩ kiểm tra.
Nói xong, Dương Quang phía đồng đội, bảo họ cứ về đồn lấy lời khai của tên cướp .
Mấy cảnh sát hiểu ý, nhanh chóng rời .
Sếp của họ chỉ lạnh lùng với họ, còn đối với dân thì dịu dàng ấm áp, như kiểu đa diện. Cũng chính vì sự dịu dàng mà yêu của ghen ngược ghen xuôi.
- Đi nào. – Anh đưa tay về phía cô và .
Hạ Vân Thanh gật đầu, ngoan ngoãn để dìu xe. Ban nãy, khi đối diện , trái tim cô gần như lỡ mất mấy nhịp.
Chàng thiếu niên năm nào giờ đây trở thành một đang ông chững chạc với khuôn mặt sắc nét, tỷ lệ cơ thể hảo, vai rộng, eo thon.
Chỉ làn da ngăm của là vẫn , tuy nhiên, nó khiến lu mờ mà càng làm thêm nổi bật khi khoác lên bộ cảnh phục màu xanh.
- Ngồi vững ? – Anh hỏi.
- Rồi ạ. – Cô bẽn lẽn đáp.
Chiếc xe chầm chậm rời con hẻm nhỏ, tiến đường lớn dừng một phòng khám đa khoa.
Dương Quang dìu cô trong nhanh chóng làm các thủ tục kiểm tra. Tuy cô bảo nhưng yên tâm, sợ rằng cô nứt xương hoặc thương tổn nặng ở đó.