Lúc , Hạ Vân Thanh vẫn đang chạy đường. Cô tránh đoạn đường đông đúc gần công ty nhưng cuối cùng vẫn chen chúc trong dòng xe và ở một con đường khác.
- Chạy trời khỏi nắng. – Cô lẩm bẩm, ngước đèn giao thông đỏ lòm đang nhảy .
Gió chiều cuối thu đầu đông vốn se lạnh, thế nhưng nhiệt từ những phương tiện giao thông tỏa quá nhiều, mang cảm giác nóng bức.
Gương mặt của Hạ Vân Thanh liên tục túa mồ hôi. Nếu vì lâu quá gặp Lâm Hi Hòa, cùng ăn bữa cơm thì cô bảo gởi bưu kiện cho .
- Hẻm đ.â.m đường lớn ? – Giọng một đàn ông bên cạnh vang lên.
- Hình như là , rẽ . – Một cô gái đang lái chiếc xe máy gật đầu và qua lớp khẩu trang.
Hạ Vân Thanh thì liền rẽ hướng theo họ. Thế nhưng, cô nhanh chóng mất dấu họ và đường nào để thể đường lớn.
Sau khi hỏi đường vài , cô vẫn kẹt trong những đường hẻm rối như mạng nhện.
Bóng chiều loang khắp thành phố, nắng tắt và bóng đêm đang dần buông xuống. Cô thấy nên dừng , rút điện thoại , toan dò bản đồ.
Thế nhưng, khi màn hình tối đen, cô tuyệt vọng. Con hẻm dài và quá vắng, nhà nào cũng đóng cửa, quán xá gì.
Cảm thấy bất , cô nhanh chóng đầu xe.
- Ối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tinh-yeu-cua-nguoi-dan-ong-tung-bat-nat-toi/chuong-92-bi-cuop-2.html.]
Hạ Vân Thanh chỉ kịp kêu lên loạng choạng ngã xuống đường. Cô tối tăm mặt mũi, chuyện gì đang xảy , chỉ thể cảm nhận cơn đau rát truyền đến từ chân . Hoảng loạn và đau khiến cô bật như một đứa trẻ.
- Hướng đó, nhanh đuổi theo.
- Cô ơi, cô ?
- Trộm cướp dạo manh động quá, cướp bao nhiêu mà khi hại c.h.ế.t con nhà .
Những âm thanh hỗn độn xen lẫn khiến Hạ Vân Thanh càng thêm ù tai, hoa mắt. Lúc cô ngước lên , thấy một đám bao quanh cô, còn một vài mặc đồng phục cảnh sát.
Hai phụ nữ đỡ cô lên và dìu cô xuống bồn hoa lề đường, cuống quýt hỏi cô va đầu .
- Không . – Cô lắc đầu, nước mắt vẫn giàn giụa.
- Vào lấy chai dầu thoa cho cô , cổ chân sưng như . – Một phụ nữ lên tiếng.
Đứa bé gái “” một tiếng chạy vụt , lát , nó với chai dầu. Lúc , một cảnh sát đưa chiếc xe máy lên lề và một cảnh sát khác tiến phía cô. Trông hãy còn trẻ, như thể trường.
Cùng lúc , Hạ Vân Thanh phát hiện chiếc túi cô đeo vai cánh mà bay. Và cũng lúc , cô nhận giựt túi xách.
- Cô cần bệnh viện ? – Anh ái ngại cái cổ chân đang sưng dần lên của cô.
- Chắc… là ? Mà… túi của … - Giọng cô run rẩy vì đau.
- Yên tâm, đội trưởng và các em đang đuổi theo , sẽ lấy thôi. – Anh cảnh sát khẳng định chắc nịch.