Tối hôm đó,  mua món thịt kho mà bà nội thích nhất, mang đến căn nhà cũ thăm hỏi.
Vừa bước tới cửa, bên trong  vang lên tiếng cãi vã gay gắt.
“Anh  cái gì? Cầm cố? Vay nặng lãi? Trần Mặc, đồ trời đánh! Anh đem cả căn nhà của   thế chấp  ?!”
Là tiếng hét lạc giọng của bà nội, đầy đau đớn và hoảng loạn.
“Nhỏ tiếng thôi! Tôi   là đầu tư! Sẽ sinh lời nhanh chóng!” – Trần Mặc gắt gỏng, xen lẫn lo lắng.
“Sinh lời? Tôi thấy   bán cả   thì ! Họ  gọi đến,  nếu  trả sẽ ném sơn  cửa! Mặt mũi   giấu  ?!” – bà nội bật  như xé tim gan.
Tôi đẩy cửa bước , vẻ mặt hoảng hốt và quan tâm:
“Bà nội? Anh Trần Mặc? Chuyện gì ?”
Vừa thấy , bà như thấy phao cứu sinh, lao tới nắm chặt lấy tay :
“Cháu gái ơi! Cháu xem ! Tên khốn …  lừa lấy hết tiền của bà! Ngay cả căn nhà cũng  chừa! Giờ còn nợ chồng nợ chất!”
Trần Mặc mặt xám ngoét, trừng mắt  , đầy nghi ngờ.
Tôi sững sờ che miệng,  đó giận dữ  sang :
“Anh Trần Mặc! Sao   thể đối xử với bà em như ? Bà  đối  với  như ruột thịt,  mà  dám lừa tiền bà, còn đem nhà  thế chấp?!”
Vừa ,   lén gửi tin nhắn cho “ trai xã hội” mà  thuê.
“Câm miệng!” – Trần Mặc  chọc trúng tim đen, thẹn quá hóa giận, vung tay định tát .
 lúc đó “Rầm!”
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa rầm rầm và tiếng quát tháo dữ dội.
“Trần Mặc! Thằng khốn! Không trả tiền thì tao phá cửa đấy!”
“Nợ tiền thì  trả! Chui lủi trong đó tính làm gì?!”
Là  xã hội cùng vài đồng đội đến diễn kịch.
Bà nội sợ đến mềm nhũn,  phịch xuống sàn, mặt  còn giọt máu.
Trần Mặc mặt trắng bệch,  mở cửa   dám.
Tôi “run rẩy” trốn  lưng bà, giả bộ sợ hãi:
“Bà ơi… làm  bây giờ…”
Giữa lúc hỗn loạn, Trần Mặc đột nhiên sực nhớ gì đó, lao tới tủ đựng sổ tiết kiệm của bà.
 chiếc ngăn kéo đó…    động tay từ . Hắn cố gắng thế nào cũng  mở  .
“Tiền! Tiền của  ?!” –  phát điên, lật tung cả căn phòng.
Bà nội  thấy bộ mặt dữ tợn của , cuối cùng cũng   tỉnh ngộ.
Bà run rẩy chỉ  , miệng lắp bắp:
“Anh…    …  chỉ vì tiền của  … đồ lừa đảo!”
“Con mụ già! Tiền ?! Đưa tiền đây!!” – Trần Mặc mất   lý trí, lao đến bóp cổ bà.
“A—!” – bà kêu lên đau đớn.
 lúc đó,  vớ lấy bình hoa  bàn, dốc  lực nện thẳng   đầu !
“Bốp!”
Một tiếng động trầm nặng vang lên. Trần Mặc lảo đảo  ngã gục xuống.
Căn phòng lập tức rơi  yên lặng.
Chỉ còn tiếng thở hổn hển của bà nội và tiếng gào la ngoài cửa.
Tôi buông bình hoa xuống, bước tới  mặt bà,  xuống, ánh mắt sắc lạnh  cho vẻ sợ hãi ban nãy.
“Bà nội, bà  kỹ  đây chính là 'tình yêu' mà bà liều mạng bảo vệ.”
Bà   trân trối, ánh mắt chan đầy sợ hãi và bàng hoàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tinh-yeu-cua-ba-noi/chuong-6.html.]
Tôi  dậy,  xuống bà như thể đang  một  xa lạ.
“Giờ thì ? Tiền mất, nhà mất, ‘ yêu nhỏ’ của bà thì  đám xã hội đen dí vì nợ. Bà nghĩ bà còn gì?”
Ngoài cửa vẫn ồn ào, Trần Mặc  bất động  sàn.
Tôi tiến tới cửa, mở hé , trao cho " trai xã hội" một cái .
Anh  hiểu ý, lập tức dẫn  “xông” .
Vừa , họ giả vờ kinh hoảng hét lên:
“Trời ơi! Có án mạng!”
Không lâu , tiếng còi cảnh sát hú lên từ xa vọng .
Cảnh sát tới nơi, thấy một  đàn ông bất tỉnh   đất, một bà lão hoảng loạn, và   co ro trong góc, mặt đầy kinh hoàng và hoảng loạn.
Tôi thành thật khai báo: Trần Mặc lừa tiền bà , cầm cố nhà, vướng nợ nần,  còn  tấn công bà. Tôi chỉ là tự vệ.
Nhân chứng vật chứng đầy đủ. Lần ,   thể thoát.
Sau khi tỉnh , Trần Mặc đối mặt với bằng chứng rành rành,  thể chối cãi. Tội lừa đảo, cộng thêm hành vi cố ý g.i.ế.c    tuyên án nặng.
Bà nội vì  cú sốc tinh thần nặng nề,  uống nhiều “thực phẩm chức năng” trong thời gian dài, nên thần trí   sụp đổ.
Bà  đưa  viện tâm thần.
Ngày ngày bà lảm nhảm:
“Tiền của … Trần Mặc… đừng g.i.ế.c …”
Tôi từng đến thăm bà một .
Bà mặc áo bệnh nhân, tóc bạc rối bù, mắt trống rỗng   ngoài cửa sổ.
Vừa thấy , bà bỗng phát điên, nhào tới định vồ lấy ,  y tá giữ .
“Là mày! Là mày hại tao! Đồ ác quỷ!”
Bà gào lên, gương mặt méo mó vì thù hận.
Tôi  ngoài tấm kính, gương mặt lạnh băng  bà.
Ác quỷ?
Kiếp , lúc bà cầm d.a.o đ.â.m chúng , bà  từng nhớ rằng chúng  là  nhà ?
Kiếp ,   ngăn bà.
Tôi chỉ “thành ” cho bà mà thôi.
Tôi để bà  từng bước  vực sâu, để bà  nuốt chửng bởi thứ “tình yêu” mà bà tôn thờ mù quáng.
Mặt trời chiếu qua ô kính, rọi lên gương mặt  – ấm áp mà chói chang.
Tôi  lưng bước ,  ngoảnh .
Mối hận m.á.u tanh của kiếp  đến đây là chấm dứt.
Có thể   còn là  của  .
… điều đó  gì sai?
Bầu trời ngoài viện xanh ngắt  gợn mây.
Tôi hít sâu một , khoé môi khẽ nhếch là nụ  nhẹ nhõm, pha chút lạnh lùng.
Lần ,   sống sót.
Và  sẽ tiếp tục sống thật  cho chính , và cho bố  mà   cứu về.
Còn mối “nghiệt duyên” …
Cứ để nó chôn vùi mãi mãi, cùng với  đàn bà điên loạn đó.
Cuộc đời  như  bắt đầu .
__HẾT__