Bất chợt, bà ngẩng đầu lên, trong mắt bốc lên căm hận đến tột cùng.
“Là tụi bây!” – bà bật dậy như bắn, ngón tay xương xẩu chỉ thẳng về phía cả nhà mắng:
“Chính tụi bây  dọa Tiểu Mặc của tao bỏ ! Tụi bây là  chổi! Ngày nào cũng   Tiểu Mặc, làm nó sợ mà rời xa tao! Là tụi bây ganh tị! Tụi bây  cướp hạnh phúc của tao! Tụi bay mau tar tiền  cho tao! Trả đồ cho tao! Trả Tiểu Mặc  cho tao!!!”
Bà gào lên điên loạn, nước miếng văng tung tóe,  thể gầy gò run lên vì tức giận.
“Mẹ!  bình tĩnh !” – bố  vội giữ lấy cổ tay bà, giọng lạc  vì đau đớn – “Là thằng đó lừa ! Chính nó  cuỗm sạch tiền! Bọn con thì  tội gì chứ!”
“Lừa đảo?! Tụi bây mới là lừa đảo!”
Bà vùng vẫy điên dại, sức mạnh bỗng dưng như tăng gấp bội. Nước mắt, nước mũi chảy ròng ròng.
“Tiểu Mặc  bao giờ gạt tao! Nó  sẽ đưa tao  sống sung sướng! Chính mấy   phá hỏng hết! Trả  cho tao! Trả  hết !!”
Ánh mắt bà trở nên trống rỗng, miệng lẩm bẩm lặp  lặp :
“Là tụi bây… tụi bây sẽ  trả giá…  trả giá…”
Trần Mặc biến mất  để  dấu vết.
Chúng   báo công an, nhưng bà nội dọa sẽ tự tử nếu dám làm , khiến cả nhà  thể làm gì.
Từ đó, nhà cửa ngày nào cũng như bãi chiến trường.
Tiếng gào , rủa xả, đập phá  dứt cả ngày lẫn đêm.
Bà tuyệt thực, chỉ ôm khư khư chiếc áo sơ mi rẻ tiền Trần Mặc để , miệng lẩm bẩm, lúc  lúc .
Mùi hôi từ  bà ngày càng nồng. Mẩn đỏ lan khắp  thể. Bà gầy rộc  từng ngày.
Ánh mắt bà  chúng   còn chút gì là  ruột.
Chỉ còn hận thù.
Hận thù đến tận xương tuỷ.
Như thể chúng  chính là kẻ phá nát “tình yêu” của bà – là kẻ thù  đội trời chung.
Một ngày nọ,   làm về, thấy lạ lùng đến mức rợn : bà nội  chửi rủa,  ném đồ.
Từ bếp còn tỏa  mùi thơm nức mũi.
Là… mùi canh gà.
Bà chậm rãi bước  khỏi bếp, dáng lưng còng còng.
Bà mặc một chiếc áo khoác cũ tương đối sạch, đầu tóc  chải sơ qua, mặt đánh phấn dày để che  vùng da đang lở loét.
Tay bà cầm một bát canh lớn, sánh đậm mùi gà hầm.
“Lạc Lạc, tan làm về  . Bà nghĩ thông . Trần Mặc là kẻ lừa đảo. Gia đình mới là chỗ dựa thật sự. Bà nên tin mấy đứa.”
Bà đặt bát canh lên bàn ăn, từ tốn ngẩng đầu, ánh mắt bình thản lướt qua từng  trong nhà, ánh mắt bà  còn điên dại,  còn giận dữ.
“Ngồi xuống .” – giọng bà khô khốc – “Ăn cơm.”
Bố  nuốt khan, giọng khàn hẳn:
“Mẹ…  thật sự tỉnh ngộ  ?”
“Ừ. Tỉnh . Uống canh . Mẹ hầm cả buổi chiều đấy.”
Bà chủ động múc từng muỗng canh, rót  bát của ba  chúng .
Chúng  thở phào nhẹ nhõm, tưởng như cuối cùng cũng vượt qua giông bão.
Tôi và bố  cùng nâng bát, uống canh trong tĩnh lặng.
Đến khi chỉ còn đáy bát, đột nhiên bà lẩm bẩm .
“Uống hết … uống hết … uống hết …”
Giọng bà nhỏ, nhẹ như gió:
“Uống sạch thì…  thứ đều kết thúc… sẽ sạch sẽ hết…”
“Choang!”
Chiếc muỗng của bố  rơi  bát, âm thanh chói tai và sắc lạnh.
“Mẹ… …”
Ông lắp bắp, mặt tái ,  lảo đảo.
Ông cố trụ , nhưng đầu cứ nặng dần, nặng dần…
Cuối cùng, cả  ông ngã gục về phía , trán đập mạnh  mặt bàn phát  âm “cốp” nặng nề.
“Anh Cao!”
Mẹ  hoảng loạn lao về phía bố , nhưng chỉ nhấc tay  chút ít  buông thõng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tinh-yeu-cua-ba-noi/chuong-4.html.]
Đôi mắt bà trợn tròn trong nỗi kinh hoàng,  thẳng  bà nội,  cả  trượt khỏi ghế, đổ ập xuống sàn.
Bà  động đậy nữa.
Còn ,  cũng bắt đầu mất cảm giác.
Âm thanh dần trôi xa, mờ nhòe như  nhấn chìm trong nước.
Cảnh cuối cùng  thấy là bà nội từ từ  dậy khỏi ghế.
Lưng còng, bước  bếp.
Trong phòng khách yên lặng đến nghẹt thở, chỉ còn tiếng thở nặng nề của  và tiếng dép lê bà kéo lê  sàn.
Bà  trở .
Trên tay,  còn là muỗng canh nữa.
Mà là dao.
Con d.a.o cắt trái cây, lưỡi sắc mỏng, ánh lên tia sáng lạnh ngắt  ánh đèn mờ.
Bà chầm chậm bước về phía bố  đang  sấp  bàn.
Bước chân nặng nề, từng tiếng “soạt… soạt…” chậm rãi vang vọng.
Miệng bà mấp máy dường như đang nguyền rủa điều gì đó.
Tôi thấy bà như một cái máy, lặp  lặp  động tác đ.â.m xuống.
Một nhát.
Hai nhát.
Ba nhát...
Rồi đến  ...
Và cuối cùng là .
Tôi  thể nhúc nhích. Bà  bỏ thuốc  canh.
Chỉ  thể trơ mắt   thứ xảy .
Đau đớn thiêu đốt  , m.á.u loang   đất, ánh lên ánh đỏ chói lọi.
Nếu  kiếp …
Tôi nhất định…
Sẽ  bao giờ đưa Trần Mặc về nhà nữa.
Tôi nhất định sẽ trốn , càng xa… càng .
Ngay khoảnh khắc ý thức  chìm sâu  bóng tối, một luồng ánh sáng chói lóa bỗng xuyên qua  mắt.
Tôi choàng tỉnh dậy!
Cảm giác choáng váng ập đến, trời đất  cuồng.
Bản năng khiến  chống tay lên nền… mềm?
Là giường.
Tôi  quanh trong cơn choáng, cố định  tầm .
Đèn chùm quen thuộc, tường quen thuộc, drap giường quen thuộc.
Tôi…  chết?
Còn  kịp  hồn, thì bên ngoài phòng  vang lên tiếng cãi vã.
Tôi bật dậy, lao  mở cửa và  thấy cảnh tượng khiến  sững .
Bà nội đang nắm tay Trần Mặc,  giữa phòng khách tranh cãi với bố .
Bà hùng hổ hét:
“Tao  rõ luôn! Tiểu Mặc là bạn trai của tao! Tụi bay đừng hòng cản trở! Tình cảm của tụi tao,  cần ai đồng ý!”
Cảnh tượng quen thuộc.
Lời thoại quen thuộc.
Bố   vẫn còn sống.
Tôi chợt hiểu …
Tôi  trọng sinh!
Rất .
Lần ,  sẽ  ngăn cản nữa. Tôi sẽ để hai kẻ cẩu nam tiện nữ đó tự rơi  địa ngục.