Sau khi xuất viện, Thẩm Mặc Hàn thật sự dọn về phòng ngủ chính.
Đêm đầu tiên, cứng đờ ở mép giường, hận thể dán chặt tường.
“Anh làm gì thế?” Tôi buồn .
“Anh… sợ đè em.” Anh lắp bắp.
Tôi xoay ôm lấy : “Thẩm Mặc Hàn, chúng là vợ chồng, lạ.”
Cơ thể càng thêm cứng đờ, nhịp thở cũng trở nên dè dặt.
“Vãn Tình…”
“Ơi?”
“Cảm ơn em.”
Tôi rúc đầu n.g.ự.c : “Ngủ .”
Đêm đó, ngủ vô cùng ngon giấc.
Sáng sớm hôm , tiếng điện thoại đ.á.n.h thức.
“Lâm Vãn Tình, mày cút đây cho tao!” Trần Tú Lan gào thét trong điện thoại, “Hạn cho mày trong vòng nửa tiếng mặt ở tiệm , nếu tao sẽ đến đơn vị mày làm loạn!”
Tôi dụi mắt, sang Thẩm Mặc Hàn vẫn đang ngủ say, nhẹ chân nhẹ tay dậy.
Đến tiệm , Trần Tú Lan chờ sẵn ở đó, bên cạnh còn một đàn ông lạ mặt.
“Đây là cháu trai họ nhà ngoại tao, làm luật sư tỉnh đấy.” Trần Tú Lan đắc ý , “Chuyên xử lý các vụ ly hôn.”
Tôi xuống đối diện bọn họ: “Thế thì ?”
Gã luật sư đẩy gọng kính: “Thưa cô Lâm, bà Trần ủy thác đến để bàn bạc với cô về chuyện ly hôn.”
“Tôi , ly.”
“Cô đừng vội từ chối.” Luật sư lấy một tập tài liệu, “Theo luật hôn nhân nước , nếu vợ chồng sinh hoạt chung trong thời gian dài thì thể coi là tình cảm rạn nứt.”
Tôi lạnh: “Thì ?”
“Tình trạng sức khỏe của Thẩm đặc thù, thể thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.” Luật sư thao thao bất tuyệt, “Trong trường hợp , cuộc hôn nhân của hai thực chất hữu danh vô thực.”
“Vậy ?” Tôi bưng chén lên, “Vậy cho hỏi, luật pháp quy định quân nhân vì làm nhiệm vụ mà thương thì bắt buộc ly hôn ?”
Luật sư khựng .
“Hơn nữa…” Tôi đặt chén xuống, “Ai với là chúng sinh hoạt vợ chồng?”
Trần Tú Lan nhảy dựng lên: “Mày dối! Mặc Hàn nó căn bản là thể…”
“Anh thể , là rõ nhất.” Tôi mỉm ngắt lời bà , “Ngược là bà, với tư cách là chồng mà quan tâm đến chuyện giường chiếu của con trai như , chẳng là quá đáng lắm ?”
Sắc mặt gã luật sư trở nên cực kỳ khó coi.
Trần Tú Lan tức đến phát run: “Mày… mày… mày…”
“Bà Trần .” Luật sư hắng giọng, “Chuyện … nếu họ thực sự sinh hoạt vợ chồng bình thường thì sẽ cấu thành lý do ly hôn .”
“Không thể nào!” Trần Tú Lan rít lên điên cuồng, “Bác sĩ bảo là nó mà!”
“Bác sĩ là tạm thời.” Tôi dậy, “Và hiện giờ đang điều trị . Trần Tú Lan, khuyên bà nên dẹp cái ý định đó , sẽ ly hôn với Thẩm Mặc Hàn .”
“Mày chỉ vì tiền thôi!” Bà độc địa , “Mày tham căn nhà và tiền lương của nó chứ gì!”
Tôi mỉm : “Phải đó, chính là yêu tiền của , yêu căn nhà của , và yêu cả con nữa. Thì nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tinh-tham/chuong-3.html.]
Tiếng la hét của Trần Tú Lan truyền đến từ phía : “Lâm Vãn Tình! Cô đó cho !”
Tôi thèm đếm xỉa đến bà , thẳng về nhà.
Thẩm Mặc Hàn tỉnh, đang ở trong bếp làm bữa sáng.
“Em thế?” Anh hỏi.
“Chạy bộ buổi sáng.” Tôi tiện miệng đáp.
Anh một cái, hề vạch trần: “Đói ? Sắp xong đây.”
Tôi ôm lấy từ phía : “Thẩm Mặc Hàn.”
“Ơi?”
“Mẹ tìm em.”
Động tác của khựng : “Bà gì với em?”
“Vẫn bài cũ thôi, bảo em rời xa .”
Anh , ánh mắt đầy phức tạp: “Anh xin .”
“Lại xin ?” Tôi nhéo mặt , “Thẩm Mặc Hàn, thể tiền đồ một chút ? Mẹ là , là .”
Anh nắm lấy tay : “Anh sẽ xử lý thỏa.”
“Không cần .” Tôi , “Tự em thể giải quyết . Còn , lo mà dưỡng thể cho , phối hợp điều trị .”
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán : “Được.”
lúc , chuông cửa vang lên.
Tôi mở cửa, bên ngoài là hai mặc quân phục.
“Chào chị dâu!” Họ đồng thanh , “Chúng là chiến hữu của đội trưởng Thẩm.”
Thẩm Mặc Hàn bước tới: “Sao đến đây?”
“Đội trưởng, cấp nhiệm vụ.” Một nhỏ.
Sắc mặt Thẩm Mặc Hàn đổi: “Nhiệm vụ gì?”
“Cụ thể thì thể tiết lộ, nhưng mà…” Người chiến hữu liếc một cái, “Có lẽ công tác một thời gian.”
Tim thắt một cái.
Thẩm Mặc Hàn kéo sang một bên: “Vãn Tình, …”
“Đi .” Tôi ngắt lời , “Đó là chức trách của .”
“ hứa với em…”
“Anh hứa là sẽ phối hợp điều trị, chứ hứa là làm việc.”
Tôi chỉnh cổ áo cho : “Chú ý an , về sớm nhé.”
Anh sâu sắc, ôm chặt lấy .
“Đợi .”
“Vâng.”
Mười phút , theo chiến hữu rời .
Tôi cửa sổ, chiếc xe quân sự biến mất khỏi tầm mắt.
Không hiểu , trong lòng trào dâng một cảm giác bất an.