Kỳ phu nhân  chỉ bỏ rơi chồng
Hai  chị em  trò chuyện trong văn phòng Thẩm Thư Ngôn  lâu thì Hạ Bội Nghi  cô  đói .
Thẩm Thư Ngôn nghĩ cô  đang  tâm trạng  , định đưa cô   ăn món mà cô  thích.
   bây giờ  lười biếng,   di chuyển.
Thế là hai  quyết định  thẳng đến khách sạn, gọi đồ ăn đến.
Vài phút  chín giờ, cửa phòng liền  gõ.
Thẩm Thư Ngôn  dậy mở cửa.
Ngoài cửa  hai nhân viên phục vụ, bên cạnh còn  một xe đẩy thức ăn,  đó bày đầy đủ các món ăn.
Tình huống      là mang đồ ăn đến, nhưng họ còn  gọi món mà.
Lúc , một trong các nhân viên phục vụ , “Tiểu thư Hạ, bữa tối của cô đây.”
Vì sợ trùng họ, Thẩm Thư Ngôn hỏi thêm một câu, “Ai là  gọi món ?”
Chắc   Hạ Bội Nghi tự gọi  quên mất chứ?
 khả năng , đối với Hạ Bội Nghi hiện tại, vẫn  thể xảy .
“Là Nguyễn  gọi ạ, dặn chúng  giao đến khi cô nhận phòng.” Người phục vụ rõ ràng là làm theo chỉ thị, chỉ  là phòng , nhưng  nhận  tiểu thư Hạ thật sự.
Thẩm Thư Ngôn nghiêng  nhường đường,  phục vụ theo  cô đẩy xe đẩy thức ăn .
Lúc  Hạ Bội Nghi đang dựa  ghế sofa nghiên cứu xem nên ăn gì, vẻ mặt giận dỗi khi đến tìm Thẩm Thư Ngôn   còn nữa.
“À? Chúng    còn  gọi món ?” Hạ Bội Nghi  chiếc xe đẩy đầy ắp đồ ăn theo bản năng nuốt nước bọt.
“Cái    hỏi tổng giám đốc Nguyễn .”
Nhắc đến Nguyễn Mục Thừa, khóe miệng Hạ Bội Nghi trễ xuống, “Anh  cho  mang đến ?”
Thẩm Thư Ngôn  trả lời trực tiếp mà gật đầu,  hỏi, “Muốn ăn ?”
“Ăn chứ! Đương nhiên là ăn ,   ăn xong là  tha thứ cho   .” Hạ Bội Nghi lý lẽ hùng hồn  dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tinh-mot-dem-voi-tong-tai-lai-bi-ep-cuoi/chuong-107.html.]
Thẩm Thư Ngôn thu hết vẻ ương bướng và kiêu kỳ  mặt Hạ Bội Nghi  mắt, mỉm   xuống bên cạnh Hạ Bội Nghi.
Hai cô bạn ăn uống trò chuyện,   từ lúc nào trời  tối muộn.
Hạ Bội Nghi, một bà bầu, cứ đến giờ là buồn ngủ,  thức khuya  chút nào,  chạm  gối là ngủ ngay.
Còn Thẩm Thư Ngôn,  chút buồn ngủ nào, cầm điện thoại bên cạnh gối lên, cô  nãy chợt nảy  một ý tưởng kế hoạch,  phù hợp với yêu cầu mà Trần Trác  đề cập  đó.
Đang ghi chép dở,  điện thoại hiện lên một tin nhắn, Thẩm Thư Ngôn liếc , là Kỳ Tư Uẩn.
【Kỳ phu nhân  chỉ bỏ rơi chồng, mà ngay cả lời chúc ngủ ngon cũng  , đây là   thì  yêu nữa ?】
Dòng tin nhắn  dài, Thẩm Thư Ngôn  đặc biệt nhấp  khung trò chuyện của hai  mới  thể  hết cả câu.
【Ngủ ngon】
Thẩm Thư Ngôn  nghĩ ngợi gì gõ hai chữ  gửi , tiếp tục   ghi chú làm tiếp việc dở dang.
Kỳ Tư Uẩn ở đầu dây bên   thấy hai chữ đó  hề vui vẻ.
Bởi vì   thể cảm nhận  sự tùy tiện của cô, chậc, cô gái nhỏ  ỷ  việc   ở bên cạnh cô , thật sự  thể qua loa với .
 Đợi ngày mai cô  về nhất định  chỉnh đốn cô  một trận cho  trò, Kỳ Tư Uẩn thầm tính toán trong lòng.
Mà Thẩm Thư Ngôn vẫn   cô   ghi  một khoản nợ ngầm.
Lúc  cô đang dồi dào ý tưởng, ghi  tất cả linh cảm của .
Cô tiện tay gửi tài liệu cho Trần Trác,  đó cô  nghĩ đến thời điểm     thiện cho lắm, nhưng  gửi  thì thôi, chỉ  thể như .
Đan Đan
Điều khiến Thẩm Thư Ngôn  ngờ tới là Trần Trác vẫn còn đang làm việc  giờ .
Tài liệu của cô  gửi   lâu, Trần Trác bên   gửi  vài tin nhắn.
Sau khi bày tỏ sự khen ngợi,    chỉ  một  điểm cần chú ý.
Hai  thảo luận  điện thoại một lúc khá lâu, mãi đến khi Thẩm Thư Ngôn nhận  trời  khuya, cô mới kết thúc cuộc thảo luận với Trần Trác.
Tin nhắn của Kỳ Tư Uẩn  im bặt từ vài phút , Thẩm Thư Ngôn đại khái liếc  vài .
Toàn là những lời tố cáo cô vô tâm, Thẩm Thư Ngôn bất lực, nghĩ thầm cứ để về nhà ngày mai  giải thích.
Lần , cơn buồn ngủ của Thẩm Thư Ngôn cuối cùng cũng ập đến, chỉ vài phút   thở của cô  đều đặn.