Tỉnh Mộng - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-10-02 03:33:15
Lượt xem: 122

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Về đến ký túc xá, thể chờ đợi mà tìm ngay "quân sư tình yêu dỏm, thánh cô đơn thật" của .

Tôi mặt mày nặng trĩu: "Bảo, rơi xuống sông ."

hoảng hốt chạy tới: "Chuyện gì ? Áo quần ướt hết ?"

Tôi cúi đầu: "Tôi rơi lưới tình ."

Vài phút , xoa cánh tay đánh kể lể đứt quãng về cuộc gặp gỡ của và Hướng Lương Chi.

An Tuyền tức giận đến mức sắt thành thép: "Ai là thánh cô đơn sẽ thẳng lên Thạc sĩ, Tiến sĩ hả?!"

"Người đàn ông lái Maybach, là loại mà chúng thể với tới ? Giữa chúng là một vực sâu thể lấp đầy!"

"Bảo, lẩm nhẩm theo : Người khôn sa lưới tình, chỉ vua cô độc mới thẳng lên Thạc sĩ, Tiến sĩ."

Tôi cũng cảm thấy cô lý, ngọn lửa nhen nhóm tắt vài phần.

Không ngờ vài ngày An Tuyền phá cửa xông , ấn xuống ghế.

Sau đó "rào rào" đổ hết túi đồ trang điểm , đánh kem nền lên mặt :

"Cậu cũng với như !"

"Không tấn công còn chờ gì nữa? Tiến lên !"

Thì hôm nay cô gặp Hướng Lương Chi đến ký hợp đồng quyên góp, nên thấy diện mạo thật sự của .

Tôi bao giờ là kiểu chủ động trong chuyện tình cảm, miệng thì bá đạo, nhưng thật sự hành động nhát như cáy.

An Tuyền với giọng điệu sâu sắc:

"Bảo, nghĩ xem, bao nhiêu tiểu thuyết ngôn tình mở đầu như thế , khác làm , tại thể?"

"Giàu , trai, Tổng tài bá đạo, Lưu manh giả danh tri thức..."

Thấy cô càng lúc càng quá đáng, vội vàng ngăn cô .

ngọn lửa nhỏ trong lòng, vẫn từ từ nhô lên một chút.

Hôm đó vẫn gặp Hướng Lương Chi, vài xuất hiện thoáng qua, biến mất khỏi cuộc sống của .

An Tuyền đúng, nếu chủ động, lẽ cuộc sống của chúng sẽ bao giờ giao thoa.

Việc thành bại là do , dù là chuyện tình cảm, cũng nên cứ mãi chờ đợi.

Tôi giường, xem xem WeChat của Hướng Lương Chi.

Ảnh đại diện của là một đồ hình màu xám, sừng, bên một từ, nhưng tiếng Anh, .

Sau một hồi lâu đấu tranh, lấy hết can đảm gửi một tin nhắn.

Tiếp theo đó là một quãng thời gian dài đằng đẵng của sự dày vò.

Anh sẽ từ chối ? Từ chối thì quá hổ ! chúng vốn dĩ quen , từ chối cũng là điều nên làm.

Lỡ như trả lời thì ? Chẳng còn hổ hơn ?

Nghĩ theo hướng tích cực, sẽ đồng ý.

Mười phút trôi qua như một thế kỷ, mỗi khi tiếng thông báo vang lên, tim đập thình thịch.

Cho đến khi ảnh đại diện của đẩy lên cùng:

【Được.】

Tôi kêu lên một tiếng bật dậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tinh-mong/chuong-4.html.]

Cảm biến báo hiệu duyên phận sắp tới càng kêu to hơn.

Cuối tuần, như ý nguyện dùng bữa trưa cùng Hướng Lương Chi.

Mặc dù chọn là... Trà sáng.

Không trách , với phận của , liệu ăn những món giống ?

Những món ăn, trả tiền nổi ?

Trà sáng, tinh tế mà đắt đỏ, thanh lịch mà làm màu.

Hoàn hảo, đúng là một tiểu thiên tài.

Hướng Lương Chi giải thích xong cũng :

, em là tiểu thiên tài.”

Giọng điệu cưng chiều.

Hôm nay mặc một bộ đồ thường ngày màu vàng kem, cả trông mềm mại và ấm áp, cộng thêm giọng điệu cưng chiều .

Trái tim như bọc trong bông gòn, mềm nhũn .

Tôi nâng chén rượu, trịnh trọng :

“Bữa cơm hôm nay, xin cảm ơn Hướng quyên góp một khoản tiền lớn cho chuyên ngành của , hì hì hì, thêm kinh phí .”

Nói xong, chính cũng thấy chột , lý do mời ăn quá gượng ép.

giữa lớn, ai cũng hiểu rõ.

Dù trong mắt , chỉ là một đứa trẻ đời, vẫn thể phớt lờ lời mời.

Tôi giỏi giao tiếp, nhưng Hướng Lương Chi kinh nghiệm và tuổi đời ở đó, tiếp xúc với đủ loại , bất kể gì, đều tiếp lời .

Kể cả khi lỡ lời nhiều, vẫn mỉm lắng , tỏ vẻ đầy hứng thú.

Tôi chắc chắn rằng, từ khoảnh khắc , thực sự sa lưới tình.

Sau hôm đó, và Hướng Lương Chi thường xuyên trò chuyện qua WeChat, nhưng vẫn gặp mặt .

Cho đến thứ Sáu, hơn mười ngày , chủ động hỏi cùng leo núi với vài bạn của .

Tất nhiên đồng ý ngay lập tức, còn mượn của An Tuyền một bộ đồ thể thao gọn gàng, năng động.

Trước khi khỏi cửa, An Tuyền xịt mười lớp xịt giữ lớp trang điểm cho , thề thốt rằng dù leo ba vòng cũng trôi chút phấn nào.

Bạn bè của Hướng Lương Chi cũng dễ gần, họ chào bằng một nụ lịch sự hoặc vài câu đùa vui vẻ.

Thể lực của , leo chậm hơn họ một chút, Hướng Lương Chi liền tụt phía , bên cạnh từ từ leo lên.

Vài phía tụm một tảng đá, ríu rít bàn tán, Trần Tông gì mà ồ lên:

“Nói bậy, chữ giống chút nào!”

“Cái bằng du học của mờ nhạt đến mức nào, bố nhận nó, còn lừa cả em .”

Tôi qua tiếp lời:

“Hai chữ là ‘Vân đới’ là chữ triện. Chỗ là lưng chừng núi, mây mù bao phủ, giống như núi đeo thắt lưng .”

Mấy xung quanh đồng loạt “” lên vì hiểu .

Và thế là, thời gian tiếp theo, từ một bám đuôi lẹt đẹt ở phía , trở thành tâm điểm họ vây quanh. Hễ thấy bia đá, biển hiệu chữ khắc nào, họ đều hỏi .

May mắn , những điều đối với đều là kiến thức cơ bản. Tôi chỉ nhận mà còn thể giải thích nguồn gốc của từng chữ.

Trong mắt Trần Tông ánh lên những ngôi ngưỡng mộ.

Loading...