Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Vẫn là trái đất tròn nhưng như thế là quá đáng .
Thầy giáo chủ nhiệm của thằng em là bạn trai cũ ngày của mới đau chứ.
Chuyện cũng chẳng gì, chỉ là thấy bản mặt đáng ghét của đầu bốc khói .
“Xin chào các vị phụ . Cảm ơn các vị bớt chút thời gian tới buổi họp ngày hôm nay…”
Hai tay vỗ nhưng trong lòng chẳng thoải mái chút nào. Cậu hồi mơ mộng hão huyền, suốt ngày nghịch ngợm linh tinh lo học hành.
Mà hồi đó cũng ngu nữa. Thấy trai, học giỏi là c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt, còn bày đặt làm đồ ăn để lấy lòng crush.
Sau vài chục tỏ tình thất bại, cuối cùng cũng bỏ cuộc. lúc chuyển qua thích đại ca của trường thì tìm đến.
Tất nhiên là làm giá .
Tôi chửi cho một trận. Cái danh xưng bạn trai cũ đặt cho sang mồm chứ yêu đương cái quái gì.
“Phụ em Nguyễn Thành Đạt.”
“A… Dạ .”
Thầy giáo ở bục giảng, đẩy gọng kính qua một lượt.
“Cô… là dì của em Đạt ?”
Tôi gật đầu quả quyết:
“ .”
Nói xong, tiếp lời:
“Tôi sẽ với chị nhắc nhở cháu Đạt học tập. Tôi kiến thức cơ bản vẫn cần đạt ở mức độ trung bình, thể chỉ tập trung môn thi đại học .”
Tôi thở hắt khi tuôn một tràng dài như . Chỉ điều quên mất đó chính là lời từng với .
Đăng Dương nhếch môi :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tinh-dau/chuong-2.html.]
“Vâng… Mời dì ở buổi họp, việc cần trao đổi thêm.”
“À… Dạ…”
Thằng em lay lay tay , ánh mắt nó giống như sắp .
Tuy rằng quát thật nhưng thầy giáo của nó là ai lập tức bảo vệ nó như gà bảo vệ gà con.
Tay lớp trưởng Đăng Dương ngày suốt ngày mắng . Cả lớp đầy đứa mải chơi quên học mà cứ lôi chuyện đu idol của nhắc nhở.
À… Cái vụ thích trùm trường cũng đừng hỏi. Tôi mới nhen nhóm ý tưởng đó thì chạy xa trăm mét . Chẳng hiểu kiểu gì mà đại mĩ nhân dẻo mỏ như ế lòi như .
…
“Này… Có gì cần thì .” Tôi cáu tiết nên quyết định chơi bài ngửa.
Đăng Dương vẫn lật dở từng trang sách bàn giáo viên, dường như thấy lời .
Đột nhiên, dậy, đưa tay quệt một vết má trái của kiểm tra lớp phấn bám ở ngón tay.
“Tôi từng cần là làm nghề gì, quan trọng là cách làm.”
Nói xong, nhếch môi :
“Cứ thế bảo phim bây giờ sạn. Bà dì hơn bốn chục mà tay căng đét, hình búp măng như ? Nếu thiếu đồ trang điểm thì cứ với .”
“Nhà bán đồ hả?”
“Cũng nhiều. kem trộn loại xịn đấy.”
Đăng Dương tủm tỉm :
“Dùng loại chất lượng kém sợ hỏng da ?”
“Loại xịn để dùng cho diễn viên trong đoàn …”
“Thôi. Tôi cãi với nữa . Tôi chỉ mới chỉ như bỏ cuộc. Cậu chỉ còn một nữa là đồng ý ?"