Ngày bố xuất viện, thấy một cái hộp nhỏ đặt ở cửa nhà.
Bên trong là một mô hình du thuyền. Do Bùi Luật tự lắp ráp. Tôi từng thích biển lớn.
Nếu một chiếc du thuyền, sẽ lái nó khơi mỗi ngày.
Mô hình đó, bây giờ vẫn còn tủ đầu giường của .
Tôi Bùi Luật hận . Tôi cũng dám mơ tưởng đến việc tái hợp với .
chúng trùng phùng, còn vô tình con với .
Sau mặc dù luôn lạnh lùng với , vẫn còn oán giận .
cũng , quan tâm đến . Vì thế thử một bù đắp những vết nứt giữa chúng .
Chiều hôm đó, nhận điện thoại của Bùi Luật.
Tôi vui vẻ bắt máy, đùa cợt kiểu hèn mọn, "Luật sư Bùi, nhớ ?"
Giọng Bùi Luật lạnh lùng, cứng nhắc, "Cô Trần, chuyện với cô về chuyện của bố cô."
Cái giọng điệu công việc công bằng thật đáng ghét...
Chúng hẹn gặp ở quán cà phê.
Bùi Luật gọi cà phê cho , còn gọi cho một ly nước cam.
Vừa mở lời dùng giọng điệu công việc, đặc biệt nghiêm túc.
"Chuyện của bố cô, cô cân nhắc đến ?"
Tôi thẳng ,
"Tôi bảo hai họ chia tay . Hiện tại sống với , bố ở quê. Cứ như thế là nhất ."
Bùi Luật: "..."
Trong mắt thoáng qua một tia trầm lắng, cúi đầu uống một ngụm cà phê.
Tôi khẽ nghiêng qua, "Luật sư Bùi, thấy xử lý chuyện quá , còn cớ gì để gặp nữa, nên thất vọng ?"
Trên gương mặt điển trai của Bùi Luật thoáng qua vẻ chế giễu sâu sắc.
"Trần Hạ, cô nghĩ cô là ai?"
Tôi câu của Bùi Luật làm cho lạnh .
Tôi há miệng, "Bùi Luật..."
Anh từ từ dậy, ánh mắt hờ hững , "Nếu cô giải quyết xong , đây."
Dứt lời, dứt khoát lưng rời .
Tôi bước nhanh đuổi theo, bắt kịp Bùi Luật ở cửa.
"Bùi..."
"Trần Hạ, cô đang mang thai đấy!"
Anh lớn tiếng nhắc nhở.
Tôi vững, rụt tay , sang chỗ khác, lạnh giọng : "Có gì thì mau, nhiều thời gian."
"Xin ." Tôi thành khẩn .
Mặc dù hai chữ thể bù đắp hết những tổn thương gây cho Bùi Luật.
vẫn luôn nợ ba chữ . Bùi Luật dường như ngờ xin .
Thần sắc khẽ khựng , giọng điệu dịu một nửa, "Cô xin chuyện gì? Đứa bé là của cô mà."
"..."
Cũng là của nữa mà.
Tôi mím môi,
"Tôi vì chuyện mà xin . Chuyện ba năm , nợ một lời xin ."
Bùi Luật khẩy.
"Tôi cần đáp cô một câu 'Không ' ?"
Tôi cụp mắt xuống, "Không cần."
Bùi Luật im lặng lâu. Tôi cứ tưởng .
Vừa ngẩng đầu lên, chạm ánh mắt sâu thẳm của .
Anh khẽ thở dài, giọng điệu dường như mang theo một chút thỏa hiệp, "Đi thôi, đưa cô về công ty."
Tôi gật đầu.
Trên đường về công ty, hai chúng gì nữa.
Tôi chào tạm biệt bước công ty.
"Trần Hạ." Bùi Luật gọi từ phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tinh-cu-khong-ru-cung-toi/chuong-5.html.]
Tôi vội .
Anh một lúc, "Lần khám thai tới, gọi điện cho ."
Nói lên xe mất. Miệng cứ toe toét đến mang tai.
Sau thể hiện thật , cố gắng bù đắp tối đa những tổn thương gây cho Bùi Luật ba năm .
Tan sở về đến nhà, trong bếp vọng tiếng hát vui vẻ của .
Tôi mở cửa bước , "Mẹ, chuyện gì mà vui thế ạ?"
Mẹ xào rau với , "Mẹ tìm việc , Ban quản lý khu đang tuyển nhân viên dọn dẹp, hôm nay phỏng vấn, thành công !"
Làm việc ngay trong khu nhà , yên tâm.
Buổi tối còn ăn mừng với .
Trước khi ngủ, gửi tin nhắn WeChat cho Bùi Luật.
【Mẹ tìm việc .】
Bùi Luật: 【Chúc mừng.】
Hai chữ lạnh lùng.
Tôi tiếp tục gửi: 【Ngoài lúc khám thai , những lúc khác thể tìm ?】
Bùi Luật: 【Tùy cô.】
Hứ!
"Cứ giả vờ nha !" Tôi ném điện thoại sang một bên, ngủ .
Một đêm ngủ ngon lành.
Sáng hôm cầm điện thoại lên.
Lúc mới phát hiện tối qua Bùi Luật còn gửi cho một tin nhắn nữa.
【Ngủ ngon.】
Giống hệt như hồi chúng còn yêu .
Kết thúc cuộc trò chuyện hàng ngày đều là bằng hai chữ của .
Cảm giác như chúng từng đánh mất ba năm .
Cảm giác , thật tuyệt.
Cuối tuần nghỉ, chiều Thứ Sáu gọi điện hỏi Bùi Luật, "Mai thời gian ?"
Bùi Luật: "Không."
"..."
Sao chuyện lúc nào cũng chỉ vài chữ thôi ?
"Vậy thôi, bận nhé."
Tôi cúp điện thoại, trong lòng khó chịu.
Đây giống như lúc mới yêu?
Cứ như thời kỳ mới theo đuổi Bùi Luật.
Anh vẫn như một tảng băng, khó theo đuổi đến thế.
Tôi sắp xếp tâm trạng, dồn hết tâm trí công việc.
Quản lý tìm chuyện. Nói qua cũng chỉ một ý.
Việc sinh con bây giờ là khôn ngoan.
Năm quản lý thăng chức, vì làm việc xuất sắc nên cô định tiến cử lên vị trí của cô .
mang thai đúng lúc .
Khoảnh khắc mới nhận , hóa từng nghĩ đến việc bỏ đứa bé .
Từ khi mang thai, luôn kiên quyết sinh đứa bé .
"Quản lý, thể đảm bảo, tuyệt đối thể cân bằng giữa gia đình và công việc."
Quản lý cau mày, "Tôi thích câu , tại là chúng cân bằng? Chồng cô ? Sao để cân bằng?"
"..."
Quản lý tiếp: "Tôi cô mang thai lúc là khôn ngoan, là bảo cô bỏ đứa bé. Là bảo cô chuyện rõ ràng với chồng cô. Tất nhiên, chuyện gia đình cô quản , cô về làm thời gian, cũng ý kiến gì."
Tôi thẳng , "Quản lý, tuyệt đối sẽ từ bỏ công việc của !"
Quản lý hài lòng gật đầu, "Được , cô làm việc ."
Tôi định bụng sẽ tìm Bùi Luật chuyện rõ ràng về việc .
Tất nhiên, chỉ là chuyện đứa bé. Mà còn là mối quan hệ giữa hai chúng .
Tất cả đều cần chuyện thẳng thắn.