Tôi với Bùi Luật về chuyện gia đình. Từ nhỏ bố hòa thuận, thường xuyên cãi .
Lúc yêu Bùi Luật, cũng bao giờ kể với về chuyện . Mọi sự tự ti của đều bắt nguồn từ việc bố hạnh phúc.
Tôi lắc đầu.
Bùi Luật im lặng một lúc, : "Trần Hạ, ít nhất bây giờ, chúng vẫn là bạn. Bỏ qua phận luật sư, cho rằng, chia tay là lựa chọn nhất cho bố cô."
Bùi Luật rửa bát xong thì .
Tôi cứ mãi suy nghĩ về câu đó của .
Thực tế, từ nhỏ mong bố ly hôn.
Đặc biệt là bố , thật, ông đối xử với khá .
đối với , ông tuyệt đối là chồng xứng đáng nhất đời.
Còn , bà là miệng lời cay độc nhưng lòng mềm, rõ ràng với bố , nhưng lời luôn chọc giận bố .
" là mù mắt mới tìm ."
"Rốt cuộc đàn ông , đồ vô dụng, đúng là cả nhà vô dụng."
"Tôi tùy tiện tìm đại một đàn ông cũng mạnh mẽ hơn , giỏi thì đánh , sợ chắc?"
Cứ thế lặp lặp , từ nào đó bố thể chịu đựng nữa mà động tay.
Sau đó thì thể cứu vãn .
Có lẽ hai họ từng yêu .
trong cuộc sống hôn nhân , họ làm mòn góc cạnh của mà trở nên sắc bén, đ.â.m thẳng đối phương.
Tôi quyết định chuyện nghiêm túc với cả hai họ. Vì thế, ngày hôm về nhà.
Lớn chừng , đây là đầu tiên tâm sự với bố .
"Hai cứ ly hôn . Bố, bố cứ ở quê sống định, sẽ theo con. bố cứ yên tâm, con tuyệt đối sẽ bỏ mặc bố. Bố cho con thêm vài năm nữa, đợi con an cư lạc nghiệp ở thành phố , con sẽ đón bố lên, lúc đó sẽ thuê cho bố một căn nhà gần con."
Bố và , ai lời nào. hai họ đồng ý.
Trước khi theo , bố với : "Hạ Hạ, con đang giận bố ?"
Tôi đàn ông nhỏ bé mặt.
Hơn hai mươi năm nay, ông bao giờ với một lời nặng nề nào.
Vì , dù khổ dù mệt ông cũng một lời than vãn.
Chỉ duy nhất một ông nổi giận là khi quen Bùi Luật. Đó là vì Bùi Luật tiền.
Lúc đó ông : "Cả đời bố đều vì con, kết quả con tìm một tiền đồ như , bố c.h.ế.t liệu nó nuôi nổi con cả đời ?"
Tôi trong nước mắt,
"Bố gì chứ? Bố cứ cho con thêm vài năm nữa thôi, con sẽ đón bố lên."
Lúc cửa, bố tiễn chúng . Lên xe , đầu .
Bố ở đó theo chiếc xe rời , đưa tay lau nước mắt.
Về đến căn nhà thuê, hỏi : "Con và Bùi Luật thế nào ?"
Tôi nghĩ, khiến và bố chia tay , làm gương cho thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tinh-cu-khong-ru-cung-toi/chuong-4.html.]
Thế là : "Con và hết hy vọng , con nhất định sẽ tự nuôi dạy con thật ."
Mẹ thở dài: "Yên tâm , còn và bố con nữa, ba chúng còn nuôi nổi một đứa bé ?"
Tôi bật , " thế chứ!"
Thế là bếp nấu ăn, Bùi Luật gõ cửa thì đẩy ngoài.
Sắc mặt đen như đ.í.t nồi. Tôi vội vàng giải thích một hồi.
Sắc mặt Bùi Luật lúc mới dịu , đưa cái túi trong tay cho .
"Nếu chăm sóc cô , đây."
Tôi sung sướng nhận lấy cái túi, "Luật sư Bùi, đến đây là để nấu cơm cho ? Cả ba bữa cơm của đều bao trọn đó hả?"
Bùi Luật hừ lạnh, "Trần Hạ, bận, nhiều thời gian quản chuyện của cô."
Nói xong thì bỏ . Cái chết, lúc hỏa táng xong ngoài tro cốt , chắc chắn còn hai cái môi.
Tôi cầm túi bếp.
Mẹ ngạc nhiên hỏi: "Con mua lúc nào thế?"
Tôi vội vàng giải thích: "Mới mua sáng nay... quên mang bếp."
Mẹ về phía cửa, "Ai gõ cửa đấy?"
"Ban quản lý thôi, phiền phức c.h.ế.t cả ngày." Tôi đặt túi xuống, nhanh chóng ngoài.
Sau đó gửi tin nhắn WeChat cho Bùi Luật.
【Luật sư Bùi, cảm ơn nhé!】
Kèm theo một cái biểu tượng cảm xúc dễ thương.
Bùi Luật trả lời cụt lủn [Không cần] chẳng động tĩnh gì nữa.
Cái sticker đáng yêu của chứa ý định lấy lòng rõ ràng như thế, thông minh như chẳng lẽ ?
Vẫn còn giận đó mà.
Nói cũng , quả thật vẫn nợ Bùi Luật một câu xin .
Năm đó bố xứng với , trừ phi thể kiếm thật nhiều tiền, để cuộc sống sung sướng.
Bố là tham vọng gì, chỉ mong đời bận tâm vì tiền bạc.
Ông nghĩ tiền thì sẽ cuộc sống .
Ông cũng nghĩ, lý do luôn cãi vã với ông là vì những năm qua ông kiếm tiền, cho và cuộc sống .
Bố còn nhốt ở nhà, cho gặp Bùi Luật.
Ngày mở lời chia tay Bùi Luật, đang ở bệnh viện.
Bố lái xe tải lớn gặp chuyện, bác sĩ thể giữ đôi chân của ông.
Tôi bố nhất định là đang suy nghĩ chuyện của nên mới lái xe mất tập trung.
Tôi hối hận vì lời bố , thậm chí còn cãi lớn với ông vì Bùi Luật.
Tôi cầu nguyện với trời cao, mong bố bình an vô sự.
Có lẽ Thượng đế thấy lời cầu nguyện của , đôi chân của bố giữ .