Tôi tên Phương Linh. Nghề nghiệp: biên tập viên. Tình trạng: đang bị chồng cũ đòi… làm lại từ đầu.
Vấn đề là, cái "đầu" mà anh ta nói…
Chính là đầu óc của anh bị va đập ở đâu đó mới nghĩ vậy.
–
Mọi chuyện bắt đầu vào một buổi sáng yên bình khi tôi đang ăn bánh mì trứng và đọc bản thảo tiểu thuyết mạng có tên "Tổng tài sinh con hộ người yêu cũ của bạn gái cũ".
Điện thoại reo. Màn hình hiện: Minh Khang (Chồng Cũ – Block nhưng không biết sao vẫn gọi được).
Tôi bấm nghe bằng tâm thế của một người mẹ đơn thân vừa mới thanh toán tiền mạng.
– “Gì?”
– “Linh à… anh suy nghĩ rồi.”
– “Anh ngừng làm vậy được không? Mỗi lần anh suy nghĩ là y như rằng tôi bị xui.”
– “Anh nghĩ… mình nên bắt đầu lại.”
Tôi ngừng nhai bánh mì. Con mèo Tofu ngồi bên cạnh tôi cũng trợn mắt. Nó biết, drama tới rồi.
– “Anh nói lại lần nữa.”
– “Anh muốn quay lại. Với em.”
–
3 giây trôi qua. Tôi rơi bánh mì. Tofu nhào tới gặm như báo hoang.
Còn tôi thì c.h.ế.t trân.
– “Anh có bị gì không Minh Khang?”
– “Không. Anh tỉnh táo hơn bao giờ hết. Anh biết mình từng ngu. Anh biết mình từng nói em… dở người.”
– “Không. Không phải từng. Là anh nói liên tục suốt hai năm trời.”
– “Thì… anh sai. Em thông minh. Em bản lĩnh. Em—”
– “Đừng có xoa dịu. Anh muốn quay lại là vì cái gì?”
– “…Em có nhớ… lúc em rửa bát, em hay hát bài ‘Cô gái mở đường’ không?”
Tôi: “???”
– “Anh nhớ em vì tiếng hát đó.”
Tôi bật cười thành tiếng.
– “Minh Khang. Anh nhớ tôi vì cái giọng như loa phường bị cháy? Anh muốn quay lại vì... tôi hát dở?”
– “Không. Anh muốn quay lại vì em... từng là nhà của anh.”
Tôi im. Tim tôi, lạ thay, nhói một nhịp.
…Nhưng rồi tôi nhớ lại cái ngày tôi ôm bụng đau ruột thừa, gọi cho anh, thì anh bảo:
“Đợi tí, đang combat căng.”
Và sau đó tôi tự bắt taxi đi cấp cứu.
Tôi hít sâu.
– “Xin lỗi. Nhà anh bị quy hoạch rồi. Em bán cho người khác rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tinh-cu-cua-chong-cu-la-chong-sap-cuoi-toi/chuong-3-chong-cu-ru-yeu-lai-tu-dau-nhung-quen-minh-tung-che-toi-do-nguoi.html.]
–
Chiều cùng ngày, tôi bước ra khỏi công ty thì thấy Minh Khang đang đứng trước cổng. Tay cầm… một bó hoa hồng nhựa.
Hoa. Hồng. Nhựa.
– “Hoa này không tàn. Giống tình anh.”
Tôi suýt nôn ra bữa trưa.
– “Anh không cảm thấy ngượng à? Mọi người nhìn kìa.”
– “Không. Anh đang làm điều đúng đắn.”
– “Anh từng nói tôi là đứa sống mơ mộng, viết mấy câu chuyện yêu đương ảo tưởng như mắm ruốc trộn socola.”
– “Anh xin lỗi. Giờ anh thấy mắm ruốc và socola cũng hợp.”
–
Tôi bỏ đi. Về đến nhà, thấy Gia Huy đang chờ trước cửa, tay cầm hộp cơm và chai nước mận.
– “Anh nghe nói chồng cũ em đứng dưới công ty? Muốn lên tiếng bảo vệ không?”
– “Không cần. Em đang chờ hắn đem thêm quà. Lần này chắc sữa tắm tái chế từ vỏ trứng gà.”
Gia Huy cười khẩy:
– “Đúng là... gu em từ đầu đến cuối toàn lạ.”
– “Không lạ bằng anh yêu chồng cũ em xong quay qua cưa luôn em.”
– “Thì anh nói rồi. Tình yêu chân thành không quan trọng bắt đầu ở đâu. Quan trọng là kết thúc với ai.”
Tôi ngó anh:
– “Tự tin vậy? Lỡ tôi không chọn anh thì sao?”
Gia Huy nhún vai:
– “Thì anh vẫn sẽ theo đuổi đến cùng. Vì em xứng đáng với người không từng bỏ em vì trận đấu 5v5.”
Tôi bật cười.
Con mèo Tofu kêu lên “Meo!” như góp vui.
–
Tối đó, tôi nhận được một tin nhắn nặc danh:
“Anh không phải là người yêu cũ, mà là người mãi yêu.”
Tôi nhìn dãy số lạ, suy nghĩ 3 giây rồi reply:
“Gửi nhầm. Tôi là người mãi muốn chặn.”
–
Cuối nhật ký hôm nay, tôi viết:
“Tình cũ đang cố gắng quay lại. Tình mới đang dọn đường vào tim tôi.
Còn tôi… chỉ muốn yên ổn đọc truyện và ăn bánh flan.”
Nhưng đời không cho yên. Ngày mai tôi có buổi ăn tối với mẹ của Gia Huy – và có tin đồn, bà vẫn… liên lạc với Minh Khang.
Nghe nói họ… hay đi chùa chung.
Định mệnh gì kỳ vậy?