Đi đến ngã tư đường, đội mũ bảo hiểm, định rời .
Một bóng dáng quen thuộc ngược chiều tới, Tống Ngôn Triệt khựng , bất động về phía .
Đó là phụ nữ ở trong giấc mơ của suốt ba năm.
Chúc Niệm Sơ trông tri thức và điềm đạm hơn ba năm , tóc cũng dài hơn .
Cô cũng đeo thẻ nhân viên, chắc là cùng Lục Bắc Thành đến đây công tác.
Chúc Niệm Sơ chú ý đến bên đường, cứ thế thẳng về phía , lướt qua Tống Ngôn Triệt.
Đợi cô qua, Tống Ngôn Triệt toát đầy mồ hôi lạnh.
Anh lắc đầu, khởi động chiếc xe máy nhỏ của .
Trên đường, khỏi cảm thán bản quả nhiên trưởng thành , đối mặt mà vẫn thể kiềm chế .
Chúc Niệm Sơ tìm thấy quán cà phê mà Lục Bắc Thành , đẩy cửa thấy tiếng cãi vã bên trong, cô vui mà cau mày.
"Nhìn thẻ nhân viên của vẫn là công tố viên, thế mà coi thường nhân viên phục vụ, đồ khốn nạn gì chứ!" Tiểu Vu bất mãn quát lớn, "May mà Triệt rộng lượng, nếu thì..."
Cô bàng hoàng mở to mắt, ngờ thấy cái tên .
Bất kể hai đang cãi chuyện gì, Chúc Niệm Sơ bước một bước lên phía hỏi: “Cậu là Tống Ngôn Triệt ?”
Tiểu Vu giật , đầu thấy hóa là một chị gái, theo bản năng liền trả lời: “ .”
Chúc Niệm Sơ buông tay, quanh bốn phía, thấy bóng dáng quen thuộc .
Lúc , Tiểu Vu mới thấy Chúc Niệm Sơ cũng đeo cùng một chiếc thẻ nhân viên, cảm giác cảnh giác trong lòng tăng vọt – hai sẽ là kẻ thù của Triệt đấy chứ!
Tiểu Vu tưởng tượng năm sáu mươi tập phim điện ảnh ân oán tình thù, khóa chặt miệng .
Bất kể Chúc Niệm Sơ hỏi gì, cũng sẽ trả lời là .
Thấy Chúc Niệm Sơ sốt ruột như , Lục Bắc Thành cam lòng cắn chặt môi .
Anh nắm lấy cánh tay Chúc Niệm Sơ, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Niệm Sơ, chỉ là trùng tên thôi, đó .”
Chúc Niệm Sơ lạnh lùng gạt tay Lục Bắc Thành , lạnh nhạt : “Trước khi dối thì soi gương , nghĩ đang nghĩ gì ?”
Lục Bắc Thành ngây tại chỗ.
Không hỏi tung tích Tống Ngôn Triệt, Chúc Niệm Sơ rời khỏi quán cà phê, cô lấy hành lý từ khách sạn , chuyển đến một nhà nghỉ trong con phố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/tim-cau-vong/chuong-14.html.]
– Cô chuẩn cắm rễ ở đây chờ đợi.
Tống Ngôn Triệt chọn cà phê xong, cả mệt mỏi, đẩy chiếc xe máy nhỏ chầm chậm phố.
Chỗ thuê của ở ngay trong con phố , là phòng nhân viên ở cùng Tiểu Vu.
Đột nhiên, ở cuối con phố mờ ảo, một phụ nữ ánh đèn, bóng dài đổ xuống chân , như thể sắp chạm .
Chúc Niệm Sơ tiến lên một bước, ánh mắt cô phức tạp, cô gọi: “Ngôn Triệt.”
Vết thương chôn sâu trong ký ức đứt phựt, rỉ một giọt m.á.u lấp lánh như .
Tống Ngôn Triệt như thấy mãnh thú, lùi một bước.
Anh buông lỏng hai tay, chiếc xe máy nhỏ đổ rầm xuống đất, đồ trong giỏ văng tung tóe khắp nơi.
thể bận tâm nhiều như , chỉ .
Không sợ hãi khi gặp cô, mà là sợ bản thể kiểm soát .
Chúc Niệm Sơ thấy Tống Ngôn Triệt bỏ chạy, nhất thời ngây , nhưng nhanh chóng bước nhanh tới.
Tống Ngôn Triệt thể chạy nhanh bằng từng luyện võ như Chúc Niệm Sơ, chỉ hai bước cô đuổi kịp.
Cô nắm lấy cổ tay , giống như một chiếc kìm khổng lồ cho phép phản kháng.
“Buông …” Tống Ngôn Triệt cúi đầu, nghiến răng hai chữ.
Chúc Niệm Sơ gì, đến mặt .
Cô mở lời: “Chị lo lắng cho .”
Tống Ngôn Triệt từ từ mở to mắt, đó đồng tử trở nên tối sầm – lời đầu tiên ba năm xa cách, quả nhiên đúng là phong cách của Chúc Niệm Sơ.
“Nói với chị , sống .” Tống Ngôn Triệt lạnh nhạt .
Cô còn thể bình tĩnh đến , cũng yếu thế hơn.
Lần , Tống Ngôn Triệt hất tay Chúc Niệm Sơ , cô cũng làm khó nữa mà buông tay.
Khi cô buông tay, vòng tay ngôi từ chiếc áo sơ mi trắng lộ .
Tống Ngôn Triệt cúi đầu đương nhiên thấy, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
“Tôi cũng nhớ .”
Bên tai chợt vang lên một câu như .