Bệnh viện tư nhân – Khoa phụ sản.
Lưu Huệ Phương nôn nóng trong văn phòng, ánh mắt liên tục liếc về phía tấm rèm cửa.
Đã mười phút trôi qua … vẫn xong?
Ngay lúc bà càng sốt ruột, bác sĩ bước từ tấm rèm, tháo đôi găng tay dùng một vứt thùng rác y tế, xuống ghế phía bàn.
“Bác sĩ, con gái thế nào ?”
Đôi mắt Lưu Huệ Phương sáng lên, vội vàng bước tới, căng thẳng hỏi:
“Cô … dạo … từng quan hệ ?”
Thực đẩy Phó Tuyết Vi phòng khám, bà hối hận. Bà rõ con trai — Phó Yến An — và Phó Tuyết Vi vốn mối quan hệ “mờ ám”.
Căn hộ penthouse xa hoa ở trung tâm thành phố mà Tuyết Vi đang ở cũng là do Yến An mua tặng. Hai thường xuyên công khai xuất hiện cùng , như một cặp đôi.
Lưu Huệ Phương còn cho điều tra — Yến An bao giờ ngủ biệt thự Nam Hồ. Suốt một năm, ghé về nhà thể đếm đầu ngón tay. Phần lớn thời gian đều ở căn hộ của Tuyết Vi.
Hai sống chung như … chuyện đó chắc chắn xảy từ lâu chứ?
“Quan hệ?”
Nữ bác sĩ ngẩng đầu, ngạc nhiên phụ nữ ăn mặc sang trọng mặt, giọng ngờ vực:
“Bà nghĩ nhiều quá , cô Phó vẫn là… còn trong trắng. Cơ thể khỏe mạnh, bất kỳ vấn đề gì.”
“Cái gì?!”
Lưu Huệ Phương như sét đánh, trợn tròn mắt, vội nắm lấy vạt áo blouse của bác sĩ, run giọng:
“Bác sĩ, cô kiểm tra nhầm ? Sao thể…”
Sao thể vẫn còn là xử nữ ?!
Chẳng lẽ bà hiểu lầm?
Phó Tuyết Vi và Yến An… trong sáng?
“...Mẹ!”
Lưu Huệ Phương cứng , đầu — Phó Tuyết Vi đang cách đó xa, khuôn mặt đỏ bừng vì hổ.
“Mẹ, đừng hỏi nữa… Yến An bên thế nào , chúng mau thôi.”
Tuyết Vi cố nặn một nụ , tiến lên ôm lấy cánh tay bà như bình thường.
Nữ bác sĩ liếc hai , cảm thấy gì đó kỳ lạ. Cô đẩy nhẹ gọng kính, giọng nghiêm túc:
“Bà yên tâm, là bác sĩ chuyên môn, tuyệt đối thể mắc loại sai sót thấp kém như .”
Nghe , Lưu Huệ Phương chợt tỉnh , gượng :
“Cảm ơn bác sĩ.”
Bà vẫn hồn, đầu óc mơ màng theo Tuyết Vi khỏi phòng khám, thang máy lên tầng hai. Cả đoạn đường, hai đều im lặng kỳ dị.
Khi đến cửa phòng phẫu thuật, một y tá cho họ Phó Yến An chuyển lên phòng VIP, đó dẫn hai tới cửa phòng bệnh rời .
Lúc Lưu Huệ Phương bình tĩnh , liếc Tuyết Vi từ đầu đến chân.
Trên cô vẫn khoác áo vest của Phó Lãng, ngoài chẳng gì khác.
May là áo vest của đàn ông khá rộng, mà Tuyết Vi chỉ cao mét sáu, nên đủ che phần đùi. phần n.g.ự.c để lộ nhiều, khiến cô đường thu hút ít ánh của đàn ông.
“Con đừng nữa, về nghỉ ngơi . Ăn mặc thế mà để Yến An thấy… nó sẽ khó chịu đấy.”
Mặt Tuyết Vi trắng bệch. Cô rõ ánh ghét bỏ trong mắt nuôi, lặng lẽ gật đầu rời .
Đợi cô khỏi, Lưu Huệ Phương mới đẩy cửa bước phòng bệnh.
Phó Lãng rời , chỉ còn Phó Yến An giường bệnh, ánh mắt trống rỗng trần nhà.
Nghe tiếng mở cửa, Yến An ngẩng đầu lên, giọng khàn đặc:
“Mẹ, về .”
Anh chống tay dậy, nhưng cơ thể yếu đến mức run rẩy. Lưu Huệ Phương vội vàng tiến tới, đỡ tựa gối mềm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tieu-to-tong-quyen-ru-thinh-nam-am-bui-triet/chuong-51-giu-lan-dau-cua-co-ay-cho-dem-tan-hon.html.]
“Cảm thấy thế nào ?”
“Còn Tuyết Vi ?”
Hai con cùng lúc, đều sững .
“Con , chỉ là vẫn sốt.”
Mặt Yến An tái nhợt, cơ thể yếu ớt. Anh Bùi Triệt hành hạ quá nặng. Dù đang giữa mùa hè, nhưng hôm nay mưa lớn, trời lạnh, ngâm nước biển lạnh giá hơn mười phút, đó treo ngọn hải đăng trong bộ đồ ướt sũng suốt nửa tiếng, gió lạnh thấu xương.
Lưu Huệ Phương con trai, đau lòng giận dữ, nghiến răng:
“Mẹ đưa Tuyết Vi khám phụ khoa. Bác sĩ … nó vẫn còn là xử nữ.”
Phó Yến An khựng , mím môi, hiếm hoi trông vẻ nghiêm túc.
“Mẹ gì?”
“Hai đứa sống chung mà? Sao con từng đụng nó?”
Cảm xúc của Lưu Huệ Phương bỗng bùng phát, bà nắm lấy bàn tay lạnh cóng của con trai, giọng run rẩy vì đau lòng:
“Con trai… con sẽ là… vấn đề đấy chứ?”
Thấy sắc mặt Yến An sầm xuống, bà vội thêm:
“Con đừng hổ. Nếu bệnh thì điều trị, đừng giấu .”
“Mẹ!”
Gương mặt Yến An đen kịt. Anh bực bội hất tay bà :
“Trong đầu đang nghĩ cái gì ? Con làm vấn đề !”
“Thế tại con đụng tới Thịnh Nam Âm, cũng đụng tới Tuyết Vi?! Ở cái tuổi mà làm gì cả — bình thường ?!”
Giọng Lưu Huệ Phương vỡ òa trong thất vọng.
Bà con trai thích Thịnh Nam Âm, nhưng ngờ sống chung với Tuyết Vi suốt một năm trời… mà vẫn trong sáng?!
“Con chẳng thích Tuyết Vi ?”
Trước câu hỏi như d.a.o đ.â.m của , đầu Yến An như nổ tung. Anh xoa trán, thở dài bất lực:
“Con thích Tuyết Vi thật mà. Con đụng cô là vì… con trân trọng cô . Con … giữ đầu của cô cho đêm tân hôn của tụi con.”
——
Nghe đến đây, đang lén video ngoài cửa phòng bệnh — Phó Tuyết Vi — ngây .
Tim cô khẽ run lên.
Đêm tân hôn…
Thì … Yến An ca ca yêu cô đến thế, trân trọng cô như thế!
Một cơn xúc động dâng trào, Tuyết Vi siết chặt điện thoại, âm thầm rút về. Cô chỉnh nhanh video , gửi thẳng cho Thịnh Nam Âm.
——
Cùng lúc đó, boong tàu sang trọng.
Vì quần áo của Thịnh Nam Âm đều ướt sũng, nên khi trở về, cô và Bùi Triệt đều phòng để tắm rửa, đồ. Trùng hợp , hai căn phòng ở cạnh — phòng của Bùi Triệt ở ngay bên cạnh.
“Cạch” — cửa phòng tắm mở .
Thịnh Nam Âm khoác áo choàng tắm trắng, tay cầm khăn lau mái tóc dài còn đọng nước.
Phòng rộng 100m² — là hạng phòng nhất du thuyền, nội thất đầy đủ tiện nghi.
Ngay tay nắm cửa treo một chiếc túi thời trang xa xỉ, bên trong là bộ quần áo mới tinh.
Cô bước tới định lấy túi đồ…
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên — khiến cô khựng .
“Ai ?”