Tiểu tổ tông quyến rũ ( Thịnh Nam Âm - Bùi Triệt) - Chương 142: “Đàn ông chỉ hào phóng với phụ nữ mình thích”
Cập nhật lúc: 2025-11-01 13:59:18
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
“Bây giờ còn sớm, mới 8 giờ rưỡi tối thôi! Lên sân thượng uống một ly , coi như ăn mừng chúng quen !”
Bạch Trạc Trì Thịnh Nam Âm với ánh mắt háo hức, cô rời . Lần chia tay, khi nào mới gặp , hơn nữa, hiện tại Bạch Trạc Trì cần tranh thủ thời gian khi Phó Yến An can thiệp.
Thịnh Nam Âm do dự, nhưng nghĩ rằng Bạch Trạc Trì giúp nhiều, là “chủ nợ” của cô, nên gật đầu:
“Thôi , .”
Bạch Trạc Trì mừng rỡ, kéo cô thang máy, trò chuyện hài hước và tìm chủ đề khiến cô thích thú. Thời gian trôi qua nhanh, cả hai cảm thấy thoải mái và gần gũi hơn.
Phó Yến An cầm hợp đồng bước khỏi hội trường, thấy Thịnh Nam Âm cùng Bạch Trạc Trì, nổi.
“Phó tổng.”
Khi Từ Mặc bước khách sạn, cũng thấy cảnh tượng , để lộ cảm xúc, chỉ âm thầm quan sát rút ánh mắt. Phó Yến An, dù quá yêu Thịnh Nam Âm, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu. Anh vội đưa hợp đồng cho Từ Mặc:
“Giữ hợp đồng , lái xe về .”
Từ Mặc ngạc nhiên:
“Anh cần đưa về ?”
“Đêm nay ở đây.”
Phó Yến An nhanh về hướng thang máy, tay trái trong túi, nắm chặt gói thuốc bột, hình ảnh Thịnh Nam Âm cùng Bạch Trạc Trì cùng hiện lên trong đầu, ánh mắt lóe lên vẻ tính toán.
“Thịnh Nam Âm, nếu cô điều , đừng trách tay!”
Anh định nếu Thịnh Nam Âm hợp tác thì thể đổi kế hoạch, nhưng đêm nay cô khiến mất mặt. Hơn nữa, cô mối quan hệ mơ hồ với Bạch Trạc Trì, còn sự quan tâm của Bùi Triệt, khiến càng tức giận.
Khi Thịnh Nam Âm màn hình hiện báo dư đủ để thanh toán 10 tỷ, Bạch Trạc Trì lập tức lấy thẻ trả tiền giúp cô. 10 tỷ chi một cách dễ dàng, do dự.
Anh rõ, đàn ông chỉ hào phóng với phụ nữ mà thích!
Vì , Phó Yến An quyết tâm làm rõ quan hệ với Thịnh Nam Âm, và để tất cả khách mời chứng kiến, khẳng định vị trí vợ . Anh thể để Bạch Trạc Trì Bùi Triệt hưởng lợi.
Phó Yến An bước lên sân thượng khách sạn. Sân thượng trang trí cầu kỳ, với đèn lồng, tiệc nướng, ban nhạc rock biểu diễn, phục vụ cho tiệc trẻ trung sôi động.
Anh quan tâm mấy thứ , ánh mắt nhanh chóng dõi theo Thịnh Nam Âm và Bạch Trạc Trì bên lan can, vui vẻ, thỉnh thoảng trìu mến.
Mặt Phó Yến An đen như mực, nắm chặt tay.
“Phó tổng! Ở đây!”
Một tiếng gọi vội vã từ góc sân thượng. Phó Yến An kéo , đưa gói thuốc bột cho :
“Cô đang ăn uống, hãy tìm cách bỏ gói đồ ăn, để ai .”
Người thanh niên ngần ngại:
“Dạ thưa Phó tổng, khó quá. Họ đang uống bia lon, bỏ cho khéo, Bạch Trạc Trì cũng đang ở đó.”
Phó Yến An qua, thấy Bạch Trạc Trì dậy, lấy đồ nướng , bực bội:
“Người lấy đồ nướng, chỉ cần chờ và rải gói thuốc lên, rải nhiều chút!”
Thanh niên hốt hoảng:
“ Bạch Trạc Trì cũng ăn đồ nướng, nếu phát hiện, chắc chắn sẽ tha !”
Phó Yến An bực , phạt một cái đầu:
“Còn sợ gì nữa! Tôi trả 50 vạn, chỉ cần thành công, lập tức ký séc, nếu bắt, thoát khỏi thành phố, cả nước lớn thế , Bạch Trạc Trì tìm !”
Nghe thấy 50 vạn, thanh niên mắt sáng lên, gấp đôi so với thỏa thuận đó.
“Vâng, Phó tổng, Hải Thành, về quê làm ăn cũng . Tôi sẽ làm nhiệm vụ, nếu bắt, tuyệt đối khai Phó tổng.”
Phó Yến An hài lòng, vỗ nhẹ má thanh niên:
“Đi , mang tin về cho .”
Thanh niên vội vã đến quầy nướng, hỏi:
“Thịt nướng xong ạ?”
Đầu bếp đang bận nướng, , tưởng là nhân viên tạm thời của khách sạn, gật đầu:
“Xong , mang .”
Anh cầm đĩa thịt nướng, lén rải thuốc bột, về phía Thịnh Nam Âm, cố giữ vẻ bình tĩnh.
Trăng sáng treo cao, gió đêm thổi nhẹ. Âm nhạc lẫn tiếng của những trẻ, đám đông náo nhiệt, bên cạnh bạn bè đồng hành, Thịnh Nam Âm mắt cong cong, cảm thấy thật sự thoải mái và dễ chịu.
Nếu là đây, cuộc sống như thế cô còn chẳng dám mơ tới.
Bởi vì cô rõ, Phó Yến An sẽ bao giờ để cô rời biệt thự Nam Hồ nửa bước. Cô giống như một chú chim trong lồng với đôi cánh gãy, chỉ thể ngoài cửa sổ, ngày qua ngày sống cuộc sống lặp lặp .
Nhạt nhẽo, nhàm chán, đến cuối cùng cô cũng trở nên vô cảm.
Còn lý do cô rời khỏi bên Phó Yến An, suy nghĩ kỹ, Thịnh Nam Âm nhận , lẽ là… khi đó, bên cạnh cô chỉ còn mỗi .
Cha mất, gia đình Thịnh họ gần như tiêu tan, nhân còn đều nước ngoài, bạn nhất cũng mất liên lạc…
Cô chỉ còn Phó Yến An, và lúc đó cô còn ôm hy vọng, nghĩ rằng thanh niên ngày xưa từng mạo hiểm để thành nguyện vọng cho cô, sớm muộn gì cũng sẽ nhận ai mới là nhất.
Cô ngây thơ nghĩ rằng tình yêu thể cảm hóa Phó Yến An, hơn nữa cô đang mang thai, ít còn một sinh mạng nhỏ bé…
cô sai, sai .
Cho đến khi sống , Thịnh Nam Âm mới thức tỉnh, con là thể đổi.
Nghĩ đến đây, trong mắt cô thoáng hiện vẻ thanh thản, cô lắc nhẹ lon bia, ngửa đầu uống cạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tieu-to-tong-quyen-ru-thinh-nam-am-bui-triet/chuong-142-dan-ong-chi-hao-phong-voi-phu-nu-minh-thich.html.]
Bây giờ cô chỉ cần bình tĩnh chờ đợi, xem Phó Yến An sẽ , mảnh đất bỏ tiền khổng lồ, đầy hy vọng, nghĩ rằng sẽ mang lợi nhuận lớn, nhưng nào ngờ, chính mảnh đất đó là nguyên nhân khiến tập đoàn Phó gia sụp đổ.
“Đang nghĩ gì ?”
Một giọng trong trẻo, nhẹ nhàng vang bên tai, pha chút trêu chọc: “Sao một uống rượu một cách u sầu? Không coi là bạn ?”
Thịnh Nam Âm kéo khỏi dòng suy nghĩ, liếc Bạch Trạc Trì cao lớn, trai bên cạnh, cong môi chạm nhẹ lon bia:
“Cạn ly!”
Bạch Trạc Trì mắt cô cháy sáng, nhấp một ngụm bia lạnh, vị đắng tràn cổ họng, tự nhiên nhăn mày, chút ý.
“Sao em thích uống bia ? Vị khó uống, còn no bụng.”
Anh thường thích rượu Tây hoặc cocktail, nồng độ cao, uống vài ly là thấy choáng váng.
Bạch Trạc Trì mím môi, càng uống bia càng thấy khó uống, nhạt ngán.
Thịnh Nam Âm hôm nay tâm trạng , dựa lan can, để gió thổi tung tóc, đưa tay gọn gàng đẩy tóc tai, chỉ mỉm .
“Tôi cũng thích uống, nhưng hôm nay… đặc biệt một chút.”
Dù kiếp khác nhiều, nhưng cô vẫn lo Phó Yến An thể thêm gì đó đồ uống.
Phòng khi bất trắc, cô chuẩn bia lon do ban tổ chức cung cấp, tuy vị khó uống, nhưng ít an .
Bạch Trạc Trì nhướn mày, định hỏi cô vì đặc biệt, nhưng lập tức một giọng nam phá ngang.
“Tam thiếu, đây là đồ nướng yêu cầu.”
Bạch Trạc Trì liếc đàn ông mặt, thấy ăn mặc như nhân viên phục vụ, nghi ngờ, gật đầu lơ đãng:
“Đặt đó .”
“Vâng, hai vị vui lòng thưởng thức.”
Người đàn ông đặt đĩa xuống, cúi nhẹ, , nhanh chóng hòa đám đông.
Thịnh Nam Âm uống vài lon bia, lâng lâng, ngửi thấy mùi cumin và ớt, liền cầm hai xiên thịt, đưa một xiên cho Bạch Trạc Trì, nghiêng mắt , .
“Không , ở cạnh cảm giác quen thuộc lâu ngày, Tam thiếu, chúng gặp ở nhỉ?”
Bạch Trạc Trì tay cầm xiên thịt dừng , ngước đôi mắt của cô, thấy cô say, má trắng ửng hồng, tim rung động, ánh mắt dịu dàng lạ thường, thoáng chút kỳ vọng.
“Vậy ?” Anh mỉm , “Cũng thể… em suy nghĩ kỹ, khi nhớ cũng nên.”
Thịnh Nam Âm chỉ say, hẳn say thật, nhướng mày:
“Nghe , vẻ chúng đây thật sự gặp ?”
Bạch Trạc Trì nhướn môi, kiêu ngạo, cắn miếng thịt: “Ai mà .”
Thực , sâu thẳm trong lòng, vẫn Thịnh Nam Âm chủ động nhớ , chứ nhờ gợi ý.
Ăn nửa chừng, Bạch Trạc Trì nhíu mày, phát hiện vị thịt khác lạ, vô tình liếc Thịnh Nam Âm:
“Sau đừng đưa loại thịt cho đàn ông khác nữa.”
“Tại ?”
Thịnh Nam Âm đang ăn ngon lành, bỗng câu , tò mò.
“Em đây là gì ?”
Anh chỉ xiên thịt, nghiêm túc:
“Đây là thận cừu, trạm xăng cho đàn ông. Em tự đưa cho khác giới loại , hiểu còn tưởng em… ý gì đó, hiểu ?”
Nói xong, vứt xiên thận cừu thùng rác, lấy giấy lau môi.
Thịnh Nam Âm giật , gật đầu, thấy vứt bỏ, ăn mấy miếng, nhăn mày: “Vứt làm gì, phí quá.”
Thói quen tiết kiệm từ gia đình Thịnh, cô khó bỏ.
Thấy cô tiếc, Bạch Trạc Trì khẽ, thầm nghĩ lời thật vô ích:
“Thận vẫn khỏe, cần bổ .”
“……”
Thịnh Nam Âm phản ứng chậm, kịp gì, Bạch Trạc Trì đột nhiên nghiêng gần, khuôn mặt trai phóng đại mắt cô, đầy nghịch ngợm:
“Thịnh tiểu thư thử ?”
Thịnh Nam Âm sững , phản ứng kịp, lạnh lùng đẩy khuôn mặt :
“Thế thì cần, thiếu đàn ông.”
Chuyện gì ?
Cô nhíu mày, thấy nóng bừng, khó chịu.
Chẳng lẽ là do uống quá nhiều bia?
Không thể nào, từ khi nào cô say kém ?
…
Ở một bên khác,
Bùi Triệt siết chặt ly rượu, nét mặt lạnh lùng, tỏa áp lực, ánh mắt chặt chẽ dõi theo hướng Thịnh Nam Âm.
Nhìn hai đùa, trêu chọc , lòng khó chịu, uống cạn ly rượu.
Bên cạnh là vài đàn ông ngoài ba mươi, hợp tác với Bùi gia, thấy , họ ngạc nhiên.