Khi tỉnh , trời sáng rõ.
Tôi chiếc giường lớn mềm mại, chiếc áo sơ mi trắng ướt sũng biến mất.
Thay đó là một bộ đồ ngủ lụa màu hồng nhạt.
Vải dán da, khô ráo và thoải mái.
Vương ma ma bên giường, thấy mở mắt, thở phào nhẹ nhõm:
"Cô chủ, cô tỉnh ."
Tôi chống dậy.
Đầu vẫn còn nặng, cổ họng khô khốc.
Nhìn quanh.
Lục Vân Tranh ở đây.
Cũng , giờ , chắc tập phục hồi chức năng .
Ký ức đêm qua đột ngột ùa về:
Phòng tắm.
Chiếc áo sơ mi ướt sũng.
Hơi thở nóng ran.
Tiếng nước mờ ám.
Hôn hôn.
Mặt nóng bừng ngay lập tức.
"Vương ma ma..." Giọng yếu ớt, "Hôm qua... ngoài bằng cách nào ?"
Vương ma ma vẻ mặt bình thản:
"Cậu chủ đạp hỏng cửa phòng tắm, bế cô ngoài ạ."
Đạp hỏng cửa?
"Anh còn gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình nữa ạ." Vương ma ma bổ sung.
"Ồ..." Tôi rụt trong chăn, vành tai nóng bừng.
Xong .
Giờ thì cả nhà đều :
Chuyện vợ chồng son chúng " " trong phòng tắm đến hỏng cả cửa, còn sốt cao đến ngất xỉu nữa.
Tôi ôm mặt, giọng nghèn nghẹn trong lòng bàn tay:
"Vậy... quần áo của ... là ai ?"
"Khi chúng , cô mặc bộ quần áo ạ."
Tôi cứng .
Vậy là... Lục Vân Tranh ư?
Trong đầu thể kiểm soát mà hiện lên cảnh tượng:
Anh tự tay cởi chiếc áo sơ mi ướt sũng của , từng chút một lau khô cơ thể , cho bộ đồ ngủ khô ráo...
Dừng ! Không thể nghĩ nữa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tieu-luc-tong-ngoc-nghech-that-nong-bong/chuong-6.html.]
đợi ...
Lục Vân Tranh bây giờ thể đạp cửa, thể bế , còn thể bình tĩnh gọi bác sĩ?
Đây là kẻ ngốc? Đầu óc rõ ràng hồi phục hơn nửa !
Xem việc tập phục hồi chức năng hiệu quả.
Tôi nắm chặt chăn, cảm giác khủng hoảng dâng cao.
Xong , thời gian còn cho nhiều nữa.
Nếu ngủ với nữa, đợi tỉnh táo, sẽ thật sự còn cơ hội nào!
Tôi tranh thủ thời gian cuối cùng , cố gắng cứu vãn tình thế!
"Hết cách cứu ."
Chu Vận sân thượng của nhà hàng cao cấp, kể chuyện trong phòng tắm xong, nặng nề lắc đầu.
Tôi vội vàng làm nũng, chớp chớp mắt giả vờ đáng thương.
"Đừng mà, cứu chứ, là quân sư nhất của tớ mà, nhất định sẽ cách!"
"Chị ơi, cứu em thêm nữa mà~"
Cô liếc xéo một cái:
"Cậu ướt át quyến rũ đến mà vẫn phản ứng ?"
"Không lẽ thích đàn ông?"
Thật là phản ứng.
Lúc ôm hôn, hai dán chặt một kẽ hở, cảm nhận .
Chỗ đó của ... còn "tỉnh táo".
ngại dám .
Chu Vận thấy đỏ mặt đến tận mang tai, thở dài một :
"Haiz, chị đây ghét nhất là bảo bối xinh của chị chịu ấm ức."
Cô ngoắc ngoắc ngón tay, thần bí hiệu gần.
"Lại đây, chị dạy cô một chiêu 'độc' hơn."
Tôi rướn , Chu Vận hạ thấp giọng.
"Cho ..."
"Gì cơ?" Tôi rõ.
Cô lẩm bẩm một nữa.
"Vẫn rõ!"
"Cho uống thuốc!"
Cả nhà hàng lập tức im phăng phắc.
Chiếc dĩa của chú bàn bên cạnh "loảng xoảng" rơi xuống đất.
Chu Vận mặt đổi sắc:
"Ý chị là, cho ăn thận , bồi bổ cơ thể."
Ai cũng hiểu mà, cần thêm nữa.