Ngày hôm , tại quán cà phê.
Cô bạn Chu Vận hẹn gặp mặt.
Tôi tập tễnh tới, cổ tay vẫn còn một vòng vết hằn đỏ mờ ám.
Chu Vận suýt nữa vỗ tay.
"Hô! Hai chơi dã man ?"
Tôi nghiến răng nghiến lợi:
"Dã man cái cóc khô! trói xong tớ thì phòng tắm ngủ trong bồn, còn mang theo cả con Ultraman rách nát nữa chứ!"
Chu Vận nhịn vỗ tay.
"Lục Vân Tranh đối xử với bản thật tàn nhẫn."
"Mỹ nhân quyến rũ như ở ngay mắt, mà thể nhịn để phòng tắm chơi Ultraman."
"Xem là ngốc thật ."
Chu Vận bắt đầu suy đoán:
"Đợi đến khi tỉnh , nhớ bỏ lỡ điều gì, e rằng tự tát hai cái tát trời giáng thì xong ."
Tôi lạnh:
"Anh nghĩ thế , chứ hôm qua hận thể tát c.h.ế.t ."
Chu Vận nhấp một ngụm cà phê, cố nén , ranh mãnh hỏi:
"Vậy định làm gì tiếp theo? Bỏ cuộc ?"
"Bỏ cuộc là thể , là ba trăm triệu đấy!"
Chu Vận cụng ly cà phê với , tán thưởng chí lớn của .
"Tối nay nếu trốn phòng tắm thì làm thế nào?"
Tôi xong là tức.
"Sớm muộn gì tớ cũng phá tan cái phòng tắm nát bươm đó! Xem trốn !"
Chu Vận mặt đầy vẻ thất vọng tràn trề.
"Ý kiến đấy."
Cô ghé sát , hạ thấp giọng.
" cũng phòng tắm là ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tieu-luc-tong-ngoc-nghech-that-nong-bong/chuong-4.html.]
"Hả?" Tôi ngây .
Cô cong môi đỏ mọng, như má mì đang chỉ dạy mới ở hộp đêm.
"Khóa cửa , hai đứa nhốt chung một chỗ, để kêu trời trời thấu, gọi đất đất chẳng ."
Ngón tay cô vẽ vòng tròn mu bàn tay , "Ướt át quyến rũ, tắm uyên ương, trong phòng tắm thể chơi nhiều trò lắm..."
Chu Vận miêu tả quá đỗi khêu gợi.
Trong đầu hiện lên hình ảnh.
Phòng tắm nước mịt mờ, Lục Vân Tranh với chiếc áo sơ mi trắng ướt sũng dính sát , cơ bụng ẩn hiện...
"Xoẹt—"
Tôi hít một lạnh, giơ ngón cái về phía Chu Vận:
"Quá sống động luôn, chị Vận! Chị bỏ tiền bao nuôi bao nhiêu trai trẻ ngây thơ đúng là phí chút nào!"
Chu Vận trợn mắt:
"Thôi ! Hồi đó giới thiệu bao nhiêu là trai trẻ bụng sáu múi ? còn chẳng thèm kết bạn WeChat với nữa là."
Tiếp đó, cô nở nụ "chị em hiểu ".
" mà... nhà quả thật là đỉnh."
"Vóc dáng và gương mặt đó, một thể cân cả đám."
"Không thèm khác cũng là chuyện thường tình."
Tôi Chu Vận "dụ dỗ" đến mức tim đập nhanh hơn,
Đầu ngón tay vô thức vuốt ve cốc cà phê, trong đầu là những cảnh tượng ướt át.
Dòng nước từ vòi sen trượt dọc theo yết hầu Lục Vân Tranh, mi dính nước, cắn tai mà khẽ gọi đầy khó nhịn:
"Mạnh Vãn Ninh..."
Giọng Chu Vận kéo về hiện thực.
"Lấy tinh thần , chị tin tưởng cục cưng tối nay nhất định sẽ 'ghi bàn' thành công!"
Tôi như tiếp thêm động lực, cả tràn đầy khí thế.
Tôi uống cạn một tách cà phê.
"Tối nay, Lục Vân Tranh đừng hòng trốn thoát."