Tiểu Anh Hùng - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-11-27 07:30:52
Lượt xem: 3,882

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

---

Tình trạng của chút khởi sắc nửa tháng.

Mẹ bắt đầu chịu ăn một chút gì đó, và chịu bộ quanh phòng bệnh với sự dìu đỡ của chú A Triết.

vẫn chuyện.

Một cô trông bốn mươi tuổi, mặc trang phục đơn giản, tay xách một giỏ trái cây, vẻ mặt chút bối rối, bất an.

"Xin hỏi, đây là cô Phương Tình Hạ ạ?" Cô cẩn thận hỏi.

Chú A Triết gật đầu.

Người phụ nữ bước , đặt giỏ trái cây lên bàn, cúi đầu thật sâu đang giường.

Giọng cô nghèn nghẹn vì : "Cảm ơn cô, cảm ơn Nam Nam."

Tôi nhận .

là "vợ" nhà họ Vương, vẽ trong hầm chứa.

Chân cô vẫn bình phục, tập tễnh, nhưng trong mắt cô , ánh sáng.

lau nước mắt : "Nếu nhờ con gái của cô, cả đời lẽ thối rữa mà c.h.ế.t trong cái hầm chứa đó ."

"Người nhà đến đón , ngày mai sẽ . Trước khi , nhất định đến cảm ơn cô trực tiếp."

lấy từ trong túi một vật nhỏ, gói bằng khăn tay, và đưa nó qua.

"Tôi gì để đền đáp cả, đây là bùa bình an cầu cho , hy vọng nó thể bảo hộ cô, và cũng mong Nam Nam trời linh thiêng phù hộ."

Mẹ ngây , bất kỳ phản ứng nào.

Chú A Triết nhận lấy bùa bình an, liên tục lời cảm ơn.

Sau khi phụ nữ rời , chú A Triết đặt bùa bình an màu đỏ lòng bàn tay .

Mẹ cúi đầu cái bùa nhỏ bé đó, lâu, lâu.

Đột nhiên, như chạm một công tắc nào đó, nỗi đau kìm nén bấy lâu, giống như lũ lụt vỡ đê, đột ngột bùng phát.

Mẹ ôm lấy cái bùa bình an, bật nức nở.

Tiếng đó, còn là sự tuyệt vọng và đau đớn đơn thuần nữa, mà xen lẫn sự nhớ nhung và niềm an ủi khi cứu rỗi.

Tôi bay lơ lửng bên cạnh , bờ vai run rẩy của .

Mẹ ơi, .

Khóc , là sẽ thôi.

Từ ngày đó, bắt đầu từ từ chấp nhận điều trị, hợp tác với bác sĩ, cố gắng hồi phục sức khỏe.

Mẹ vẫn ít, nhưng ánh mắt , còn c.h.ế.t lặng nữa.

Ngày xuất viện, chú A Triết giúp tất thủ tục.

Trước khi rời , với chú A Triết câu đầu tiên hơn nửa tháng:

“A Triết, đưa em thăm Nam Nam, ?”

Giọng khàn đục, khô khan, nhưng vô cùng kiên định.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/tieu-anh-hung/chuong-7.html.]

Khóe mắt chú A Triết đỏ hoe, gật đầu thật mạnh: “Được.”

---

Họ đến cái ao chôn vùi xác .

Chú A Triết lái xe, đưa đến một ngọn núi gần thị trấn.

Nơi đây yên tĩnh, phong cảnh , thể thấy thị trấn nhỏ chân núi và cánh đồng xa xăm.

Dưới gốc cây tùng lớn nhất, dựng một tấm bia đá nhỏ.

Trên bia ảnh, bởi vì họ thể tìm bất kỳ tấm ảnh nào của .

Trên đó chỉ khắc một dòng chữ:

Mộ con gái yêu Nam Nam.

Đây là mộ gió mà chú A Triết lập cho .

Bên trong tro cốt của , chỉ đặt bản của cuốn vở bài tập vẽ đầy tội ác và hy vọng, cùng với lá bùa bình an do cô dì nhà Vương đưa tới.

Mẹ mặc một bộ đồ màu đen, chậm rãi bước đến mộ bia.

Bà đưa tay , những ngón tay nhẹ nhàng, dịu dàng vuốt ve Hai chữ "Nam Nam", giống hệt như cách từng vuốt ve má .

Mẹ quỳ xuống, giọng nhẹ như một làn gió.

“Mẹ đến thăm con đây.”

“Mẹ xin , bảo vệ con, để con chịu nhiều khổ cực như .”

“Ngày xưa cứ luôn với con, lời, nhẫn nhịn, chúng mới sống sót , sai , sai đến mức thể tin .”

“Con dũng cảm và thông minh hơn , con là niềm tự hào của .”

Mẹ , chỉ lặng lẽ quỳ đó, đối diện với tấm bia đá lạnh lẽo, kể lể lời xin muộn màng và nỗi nhớ vô tận.

Ánh mặt trời xuyên qua cành lá cây tùng, rải rác những vệt sáng lốm đốm, rơi , cũng rơi ngôi mộ bia nhỏ bé .

Tôi bay lơ lửng bên cạnh họ, yên lặng lắng .

Mẹ ngẩng đầu lên, chằm chằm mộ bia, ánh mắt bi thương, nhưng còn một sự kiên định từng : “Nam Nam, con yên tâm, sẽ sống thật , mang cả phần đời của con, cùng sống tiếp.”

“Mẹ sẽ giúp con thế giới , những kẻ nhận báo ứng, những như con , đều thể cuộc đời mới.”

Nói xong, bà hướng về phía mộ bia, cúi gập , lạy ba cái thật sâu, thật sâu.

Khi bà dậy, khuôn mặt, đầu tiên, nở một nụ nhạt, nhưng vô cùng chân thật.

Nhìn thấy nụ của , cảm thấy tia chấp niệm cuối cùng trói buộc linh hồn cũng lặng lẽ tiêu tan.

Một làn gió ấm áp thổi qua, cơ thể trở nên ngày càng nhẹ, ngày càng trong suốt.

Tôi đầu , cuối và chú A Triết đang ánh mặt trời.

Họ tựa , như một bức tranh.

Tốt quá .

Mẹ, chú A Triết, tạm biệt.

Nam Nam, đến một nơi xa .

Ở nơi đó, chắc chắn sẽ kẹo ăn, quần áo mới để mặc, và sẽ một mái nhà đúng nghĩa.

Loading...